Thôn trang mặc dù lấy trồng cây ăn quả  cốt, nhưng vẫn  hơn ba mươi mẫu ruộng  trồng hoa màu, thư sinh  một đầu chui  trong ruộng, trực tiếp giẫm lên một bao hạt giống.
Nếu   lúc   một đôi    tá điền ở gần đó bắt sâu bọ, thì  lẽ thư sinh   trốn thoát .
Ôn Diệp  Liễu Nha kể xong, vẫn   đổi quyết định: "Quả nhiên Bách Vô Nhất Dụng là thư sinh, bảo Thu Thạch về thành báo quan ."
Liễu Nha phúc  đáp: "Vâng."
Ôn Diệp  : "Nếu  thật   vấn đề, nhớ bảo  bồi thường lương thực cho tá điền, nếu  đồng ý   bồi thường nhiều hơn,  chỉ  bồi thường lương thực cho tá điền, khiến họ chậm trễ tốn nửa ngày xuân để trồng , ít nhiều cũng  bồi thường một chút."
Thôn trang như là một nửa gia đình, trong nhà đột nhiên  một gã nam tử xa lạ xông , báo quan là chuyện hết sức bình thường.
Ôn Diệp  cảm thấy quyết định  của   vấn đề gì.
Sau khi đám  Trần trưởng thôn dựa theo phân phó, trói   cột trụ, Ôn Diệp  thoáng qua, đối phương   là sợ  giận, trán đẫm mồ hôi, áo choàng màu xanh bẩn thỉu, trong miệng còn  nhét một miếng vải đen.
Trần trưởng thôn lúc đầu còn  chút lo lắng  với      quá phận  , may mắn phu nhân gia chủ  so đo.
Ôn Diệp   xong,  về phía Trần trưởng thôn trang : "Ta  bảo nô tỳ về thành báo quan,   hủy bao nhiêu lương thực của  , đến lúc đó sẽ bắt  bồi thường cho   đầy đủ."
Không ai chú ý, khi Ôn Diệp nhắc tới hai chữ "báo quan", đáy mắt thư sinh hiện lên vẻ bối rối.
Trần trưởng thôn trang nhận  lời cam đoan , thở phào một  : "Đa tạ Nhị phu nhân.
Trần trưởng thôn trang là một  thành thật, nương của ông  vốn là lão ma ma bên cạnh lão quốc công phu nhân, là hạ nhân  qua  nhiều đời.
Nhiều năm , ban đầu ông   Quốc Công phủ trông coi quán xá, nhưng  thể xoay chuyển tình thế và thường xuyên thua lỗ nên quán bắt đầu dần phát triển chậm , nhập  bằng xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-185.html.]
Về  Quốc công phu nhân thấy ông  thật sự  đủ tố chất quản lý quán nên  đổi việc cho ông.
Ông   quản lý chỗ thôn trang  hơn sáu bảy năm, sự thật chứng minh ông thích hợp trồng trọt hơn là kinh doanh quán xá.
Những tá điền  thôn trang đều thành thật và  trách nhiệm, mấy năm nay Trần trưởng thôn trang tiếp xúc với bọn họ, cũng  chút tình cảm láng giềng,  cuộc sống bọn họ khó khăn,  thể chịu đựng  bất cứ điều gì ngoài ý .
Ôn Diệp xoay   về phía tên  trói, bảo Trần trưởng thôn trang gỡ miếng vải trong miệng đối phương xuống .
Trước mặt các hộ nông dân ở đây, hỏi : "Ngươi tên là gì?" Thư sinh bày  vẻ mặt thảm hại, thấy đối phương là một nữ nhân, vội vàng bắt đầu vấp váp giải thích.
Ôn Diệp  sớm   thông tin từ Đào Chi,   hề  ý trả lời câu hỏi của nàng, chỉ mô tả trải nghiệm cuộc sống của  khốn khổ như thế nào, cố gắng khơi dậy lòng trắc ẩn của Ôn Diệp.
Vẻ mặt Ôn Diệp lạnh lùng, thậm chí còn  suy nghĩ cho rằng khả năng kể chuyện của tên nam nhân  kém hơn nhiều so với  kể chuyện trong quán .
Ôn Diệp thấy    khai thật, nàng ngắn gọn giải thích mấy câu, để Trần trưởng thôn trang bịt miệng   , thật ồn ào.
Để sớm   tình hình, Ôn Diệp để  Đào Chi ở  canh,  đó xoay  rời .
Lúc Ôn Diệp trở về, Diêu thị   xong quần áo,   vị trí uống . Nhìn thấy Ôn Diệp trở về, nàng  đặt chén  xuống hỏi: "Thôn trang xảy  chuyện gì ?"
Ôn Diệp giải thích đơn giản: "Chuyện  lớn, gần như  giải quyết xong ."
Diêu thị thấy vẻ mặt nàng thoải mái, cho rằng thật sự là chuyện nhỏ, cũng  hỏi thêm gì nữa.
Bữa trưa là một bàn đồ ăn thuần nông, sợ   sẽ ăn  quen, cũng bày vài món ăn tinh xảo.
Bất kể như thế nào,   đều  thể ăn  món  thích.
Cá mà Ôn Diệp sai  vớt cũng  một đĩa nhỏ, bọc bột trứng gà  trộn sẵn, đặt  trong dầu nóng, chiên vàng óng ánh giòn tan, trong bột trứng gà bỏ thêm bột hành gừng tỏi  nghiền sẵn, cho nên chỉ cần ăn nguyên như  cũng đủ vị tươi ngon mà  cảm thấy tanh.