Ôn Ngọc Uyển  : "Thù Nhi, nhanh qua đây cảm ơn hai vi cữu mẫu."
Lâm Thù Nhi  thấy nương gọi , bèn tuột khỏi vòng ôm của ngoại tổ mẫu, quy cũ hành lễ vãn bối với hai  Dương thị và Liễu thị, thanh âm non nớt : "Cảm ơn đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu."
Bọn nhi tử   lão phu nhân, công công, bà bà và trượng phu yêu thương, cho nên trong lòng Ôn Ngọc Uyển ít nhiều đều thiên vị nữ nhi hơn một chút.
Ôn Ngọc Uyển ôn nhu  nữ nhi hành lễ.
Dương thị   nữ nhi, thời khắc   thấy Lâm Thù Nhi ngoan ngoãn hơn mấy đứa nhi tử trong nhà nhiều cho nên trong mắt đều là yêu thích: "Khách khí cái gì,    thích gì thì cứ  với các cữu mẫu."
Liễu thị ở bên cạnh gật đầu tán đồng.
Tầng  cùng chính là lễ vật mà Ôn Uyển tặng, so sánh với món quà đầy dụng tâm của Thẩm thị, món đồ quý giá của Dương thị và Liễu thị thì lễ vật của Ôn Diệp rõ ràng đơn giản hơn nhiều lắm.
Những lễ vật  chỉ từng đưa qua chỗ Thẩm thị, ở đây ngoài bà   thì những  khác  khi thấy rõ  đều cảm thấy nghi ngờ.
Mắt thấy là một  đồ vật  từ gỗ, búp bê gỗ  lớn bằng lòng bàn tay,   mặc váy, còn  một  bàn ghế, dụng cụ  bếp, tủ quần áo, giường gỗ nhỏ, vân vân.
Ôn Ngọc Uyển mở đầu hỏi: "Tứ , đây là?"
Mới đầu  , nàng  còn tưởng rằng vị tứ   cố ý đưa một  đồ vật lai lịch bất minh đến,  đó lập tức phản ứng  ngay, chuyện    khả năng, mẫu  sẽ  để tứ  tùy ý hồ nháo.
Những thứ   thể  khỏi Ôn phủ  đưa đến chỗ  của nàng , điều đó chứng minh mẫu    và đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-15.html.]
Ôn Diệp giải thích: "Là một ít đồ chơi nhỏ do  tự ."
Ít nhiều nhờ  vị đối tác kỳ ba ở đời , vì nắm bắt  đối phương, Ôn Diệp  dày công học một phen nghề mộc.
Không nghĩ tới đời   cần dùng đến.
Vốn dĩ Ôn Diệp  những món đồ  để chơi lúc nhàm chán, ai  mới    bao lâu thì   Thẩm thị kéo đến Vĩnh Thành Bá phủ dự tiệc.
Chỗ nàng chẳng  món đồ nào đáng giá để tặng cho  , tặng một bộ "chơi nhà chòi”"  từ gỗ như    vặn.
 chơi nhà chòi : đồ chơi mô phỏng cuộc sống gia đình dành cho trẻ em.
Quan trọng nhất là tiết kiệm tiền.
Dưới ánh mắt chăm chú của  , Ôn Diệp lấy một búp bê gỗ từ trong hộp  hí hoáy,  cho nó một chốc thì   ghế nhỏ, một chốc  cầm cây bút dài bằng đốt ngón tay   bàn sách, cứ như chỉ cần một trang giấy nữa thôi là  thể  chữ .
Búp bê gỗ  mài đến bóng loáng, một gương mặt nhỏ  điêu khắc ngây thơ chất phác, con ngươi  to bằng thuốc màu trắng đen rõ ràng, cái miệng nhỏ xíu cũng  tô một lớp son môi nhàn nhạt.
"Thật thú vị." Ôn Ngọc Uyển  một hồi,  khi nhận  đó là cái gì thì  một câu như .
Sau đó  về phía nữ nhi trong lòng mẫu , ánh mắt sáng ngời, mắt  chằm chằm  con búp bê trong tay Ôn Diệp, rõ ràng là  thích.
Ôn Ngọc Uyển  rộ lên, vị tứ   của nàng quả nhiên giống như mẫu   ,   giống  thường.
Trước khi Ôn Ngọc Uyển xuất giá, quan hệ với các thứ  trong nhà chỉ dừng  ở mức bình thường, cộng thêm cách biệt bốn đến năm tuổi nên   chơi chung với .