Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:51:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa gặp mặt.
Tống Hạ ngửi thấy Cận Bắc Thành mùi thơm nhẹ nhàng của bồ kết.
"Ngươi mới tắm xong ?"
"Ừ."
Cận Bắc Thành gật đầu.
Tống Hạ bảo Cận Bắc Thành đợi, nàng lấy cho một bánh xà phòng và một chai dầu gội đầu.
“Nhìn gì, cầm lấy chứ! Ta tặng ngươi đấy, lấy tiền .”
“Món nhỏ là để tắm gội, cũng tương tự như hương xà phòng. Món lớn là để gội đầu. Khi nào gội, ngươi ướt tóc, vắt một chút lòng bàn tay, xoa lên đầu mà chà xát, đó vò nhẹ và xả sạch. Nếu thấy sạch, thể vắt thêm một chút để gội . đừng gội quá thường xuyên, gội nhiều quá …”
Dứt lời.
Tống Hạ chợt nhớ tới lời Thác Bạt Chấn đó, nàng sang Cận Bắc Thành: “Thác Bạt Chấn bảo với ngươi, Thượng Quan Nhu tới tìm ngươi. Nàng trông như thế nào, xinh ?”
“Ta .”
Cận Bắc Thành đáp Tống Hạ.
Tống Hạ khẽ nhếch mép, lẩm bẩm: “Người thích ngươi, mà ngươi còn mặt mũi nàng , chuyện thể xảy ?”
Nghe .
Cận Bắc Thành bước tới mặt Tống Hạ, thẳng nàng: “Thượng Quan Nhu thích , . từ tới nay, từng kỹ nàng . Ngươi hỏi nàng trông thế nào, ?”
Thật là một cô nương đáng thương.
Thích lâu như , mà còn dung mạo nàng .
Tống Hạ mở miệng : “Nàng đến tìm ngươi .”
Lời nàng dứt.
Cận Bắc Thành chăm chú nàng: “Nàng đến tìm , sẽ gặp…”
Hắn gặp thì gặp.
Nhìn nàng như thế gì, chứ!
Tống Hạ dời ánh mắt, : “Tùy ngươi, dù nàng thích là ngươi, …”
Cận Bắc Thành nghiêng ho khan mấy tiếng.
“Bị phong hàn ư?”
Tống Hạ hỏi.
Cận Bắc Thành hé miệng : “Chắc là nhiễm chút phong hàn. Ta những ngày đều ở núi luyện binh, ăn ngủ nơi hoang dã, lâu về doanh trại.”
Hắn quả là liều .
Tống Hạ hỏi qua triệu chứng của , lấy cho vài viên t.h.u.ố.c uống.
Hắn uống xong một lát.
Tống Hạ gói ghém thêm vài loại t.h.u.ố.c khác, dặn mang về uống.
Mấy thứ t.h.u.ố.c đều là đồ nàng tích trữ từ , cũng may nàng thích trữ thuốc, nếu , lấy t.h.u.ố.c cho Cận Bắc Thành dùng?
Nàng đang quan tâm đấy ư?
Cận Bắc Thành cầm gói t.h.u.ố.c trong tay, hỏi Tống Hạ: “Cô nương, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Không lớn lắm, chỉ hai trăm tuổi thôi.”
Tống Hạ buột miệng đáp Cận Bắc Thành.
Cận Bắc Thành: “…”
Nếu tận mắt thấy nàng trong hiện thực, thực sự tin .
Nha đầu đúng là quá đáng, dối mà mặt đỏ tim đập.
Hắn từng gặp vị thần tiên hai trăm tuổi nào, nhưng bộ dáng của nàng thế , nào giống ở cái tuổi đó?
“Ta mười chín tuổi.”
Tống Hạ bật thốt một câu: “Ngươi ở thế giới của ngươi tuổi cũng còn nhỏ nữa, bao giờ thì thành ?”
“Ngươi hiểu khá rõ về thế giới của chúng …”
Cận Bắc Thành dùng giọng khẳng định.
Lúc lời , ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên Tống Hạ.
Tống Hạ đến mức chút tự nhiên. Nàng lấy một gói đồ ăn vặt, ăn : “Ta là ai chứ? Ta là tiên nữ đấy, đương nhiên nhiều hơn !”
“Ừm.”
Cận Bắc Thành đáp lời, trả lời câu hỏi lúc của nàng: “Ta một thích, chỉ là nàng thích , sợ rằng khi , nàng sẽ từ chối .”
Biểu cảm của Tống Hạ chợt khựng , lẽ là nàng?
Nàng chút tự tát một cái, hỏi cái vấn đề đó chứ!
“Ngươi sợ thì đừng nữa, từ chối thì ngại bao.”
Cận Bắc Thành tiếp lời, hỏi nàng một vấn đề khác: “Cô nương, còn ngươi thì ? Thần tiên các thành , ngươi vị thần tiên nào thích ?”
Hắn nàng ảnh hưởng ?
Tống Hạ trả lời: “Đương nhiên là thể thành . Ta vị thần tiên thích, vị thần tiên thích là Tôn Ngộ Không. Người đó lợi hại lắm, đến vô ảnh vô tung, bay nhanh và cao vút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-sieu-thi-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-110.html.]
Nàng thích Tôn Ngộ Không?
Tôn Ngộ Không là ai?
Ngày hôm Cận Bắc Thành lập tức phái điều tra, kết quả là lục soát khắp sổ hộ tịch ở Minh Nguyệt Trấn, cũng tìm thấy một nam tử nào tên là Tôn Ngộ Không.
Chẳng mấy chốc đến ngày Rằm tháng Tám.
Ngày hôm đó.
Cả nhà Tống Hạ đều dùng bữa ở trấn.
Ăn xong.
Tống Hạ cùng Tống Lão Tứ và những khác cùng ngoài dạo phố.
Đang dạo.
Tống Hạ cảm thấy đang theo dõi họ, nàng bèn chậm rãi bước chân, quan sát xung quanh. Ban đầu nàng thấy ai theo dõi, nhưng khi đầu nữa, nàng thấy, và cảnh tượng đó khiến nàng sững tại chỗ.
Hoàn hồn .
Nàng theo bản năng liền bỏ chạy.
tốc độ của Cận Bắc Thành còn nhanh hơn nàng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện mặt nàng.
“Nói vài câu .”
“Ta…”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Hạ kịp hết mấy chữ, Cận Bắc Thành kéo nàng con hẻm bên cạnh.
Trường An bảo Trường Phong âm thầm bảo vệ họ.
Hắn suy nghĩ một chút, đuổi theo với Phương Tú và những khác rằng Tống Hạ đang bàn chuyện ăn với chủ tử nhà họ, lát nữa sẽ tự về.
Chưa đợi họ kịp hỏi.
Hắn bay mất.
Bên .
Cận Bắc Thành một tiếng xin , mới từ từ buông cánh tay Tống Hạ .
Tống Hạ xoa xoa cánh tay hỏi: “Ngươi sớm phát hiện ?”
“Ừm.”
Cận Bắc Thành nghiêm túc : “Tống Hạ, mặc kệ ngươi là là thần, lời với ngươi. Ta, hình như động lòng với ngươi . Ta cũng rõ động lòng từ khi nào, nhưng tóm , bây giờ hễ thấy ngươi, đều cảm thấy vui…”
Nàng mơ đấy chứ?
Tống Hạ lặng lẽ tự véo một cái.
Thấy đau.
Không là mơ.
Tống Hạ thẳng ánh mắt Cận Bắc Thành : “Cận Bắc Thành, những lời với ngươi đây, ngươi quên hết ? Ta , và ngươi hợp…”
“Ngươi còn thử, là hợp?”
Cận Bắc Thành xong tiếp lời: “Hay là, ngươi cho rằng lời thích ngươi là ý đồ khác?”
lúc .
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, đặt lên n.g.ự.c .
Nhịp tim của rõ ràng đập nhanh hơn bình thường.
Tống Hạ như thể bỏng, lập tức rụt tay về, ngay đó chạy vút khỏi hẻm.
Lần .
Cận Bắc Thành hề ngăn cản nàng.
Trường Phong chứng kiến Tống Hạ chạy , nên chặn , còn kịp nghĩ kỹ, nàng chạy xa .
“Chủ tử, nàng …”
“Ngươi hộ tống nàng về.”
Cận Bắc Thành bỏ câu đó về phía con đường khác.
Trường Phong khỏi thầm thì trong lòng, rốt cuộc chủ tử và Tống Hạ xảy chuyện gì, cả hai đều vẻ , họ cãi ư?
Đi một đoạn đường.
Cận Bắc Thành càng nghĩ càng thấy hành động của chút lỗ mãng.
Về doanh trại bao lâu.
Cận Bắc Thành tới Tiệm tạp hóa gian của Tống Hạ. Khác với những , gọi mấy nhưng nàng đều xuất hiện gặp .
Hắn đành tìm một chỗ xuống đợi nàng.
Lần chờ đợi kéo dài mấy ngày.
Tống Hạ tuyệt nhiên ngờ rằng vẫn còn ở trong Tiệm tạp hóa gian của : “Ngươi, ngươi vẫn rời ?”
Cận Bắc Thành lắc đầu một cách yếu ớt.
Tống Hạ quan sát một lượt: “Ngươi đừng với là mấy ngày nay ngươi cứ đây, ăn uống nhé.”
Cận Bắc Thành im lặng.
Tống Hạ trợn mắt : “Ngươi nghĩ cái gì hả, ngươi! Ngươi c.h.ế.t đói trong chỗ của ?”