Xuyên Không Mang Theo Dụng Cụ Y Tế Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-08-01 05:16:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nữa ? Suốt ngày chẳng chịu ở nhà yên .

Mẫn Tự Cẩm cầm nấm chỗ cũ, phát hiện ông nội cũng còn ở đó nữa. Cô tìm ông, và khi tìm thì quên khuấy chuyện Hạ Mẫn Duyệt.

Trong nhà, khi Hạ Mẫn Duyệt , Mẫn Khải Hàng lấy khăn khi nó nguội và nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lúc.

Khi mở mắt , ngạc nhiên và vui mừng khi nhận thấy thể cảm nhận ánh sáng!

Khi nhắm mắt , thứ đều đen tối. Mở mắt , ánh sáng xuất hiện. Nhắm mắt , tối đen, mở mắt , ánh sáng trở về.

Thật sự thể cảm nhận ánh sáng ! Nhận thức khiến vô cùng phấn khích.

Anh vội vàng dậy, ngoài thử ngay.

dậy quá nhanh, choáng váng một lúc, nhưng may mà đau đầu.

Ra ngoài sân, khi ánh nắng trực tiếp, cảm giác ánh sáng kích thích càng trở nên mạnh mẽ, một cảm giác quen thuộc nhưng chói mắt.

Đứng giữa sân, ngẩng đầu đón ánh mặt trời, Mẫn Khải Hàng diễn tả cảm xúc của lúc như thế nào. Có thể cảm nhận ánh sáng, điều đó là dấu hiệu cho thấy mắt khả năng hồi phục ?

Khi ông Mẫn trở về, ông thấy cháu trai đang giữa sân: “Khải Hàng, cháu đang ?”

Mẫn Tự Cẩm cũng nhịn : “Anh hai, trời nắng đến 37, 38 độ, mà tắm nắng đấy ?”

Mẫn Khải Hàng để ý đến lời trêu chọc của em gái: “Ông nội, cháu thể cảm nhận ánh sáng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-68.html.]

Ông Mẫn liền kích động: “Thật ?”

“Vâng!” Mẫn Khải Hàng gật đầu: “Trong những chỗ tối hơn, mở mắt cháu thể cảm nhận ánh sáng, còn ngoài nắng thì cảm giác càng rõ ràng hơn, ánh sáng mạnh cháu chói mắt.”

“Anh hai, mắt sắp khỏi !” Mẫn Tự Cẩm vui mừng reo lên.

Ông Mẫn cũng ngừng gật đầu: “Tốt, quá!”

Mẫn Tự Cẩm vội bỏ gùi xuống: “Ông nội, để cháu chạy qua trụ sở chính quyền báo cho bố một tiếng, tiện đường đồng hái rau luôn.”

“Cái đứa !” Nhìn bóng dáng cháu gái chạy biến , Ông Mẫn lắc đầu, sang hỏi: “Ơ? Mẫn Duyệt ?”

Mẫn Khải Hàng chợt nhớ , cũng lâu thấy bóng dáng Hạ Mẫn Duyệt: “Cô xoa bóp mắt cho cháu xong thì bảo ngoài.”

"À, chắc chơi ! Con bé giờ thói quen ở nhà suốt cả ngày." Ông Mẫn : "Cháu chờ Mẫn Duyệt về tự cho con bé tin vui . Lòng là từ trái tim mà , mấy ngày qua cô đối xử với cháu thế nào, chắc cháu cũng hiểu."

Mẫn Khải Hàng mím môi suy nghĩ một lúc, hỏi: "Ông nội, Hạ Mẫn Duyệt đây và Hạ Mẫn Duyệt bây giờ…"

Anh hỏi, nhưng diễn đạt thế nào. Dù thì hình ảnh Hạ Mẫn Duyệt mà gia đình thường kể, so với cô gái hiện tại đang tiếp xúc, vẻ khác .

Ông Mẫn cũng ngập ngừng, ông tổ chức suy nghĩ đáp: "Mẫn Mẫn từ khi gặp cháu đổi nhiều, khác với cô gái ngang ngược, gây chuyện đây."

Không thể trách Mẫn Khải Hàng hiểu, vì quả thực, từ lúc gặp , Hạ Mẫn Duyệt thể hiện như một đứa trẻ ngoan. Nếu tận mắt chứng kiến những hành động ngu ngốc của cô đây, ai mà tin đó là cùng một chứ?

“Chỉ thể rằng, cô gái thực sự để tâm đến cháu! Khải Hàng , duyên phận là thứ tự nắm lấy đấy!” Ông Mẫn vỗ vai Mẫn Khải Hàng, với giọng đầy tâm huyết.

Loading...