Mẫn Duyệt cứ thế kể, Khải Hàng cảm thấy thứ cô đều chân thực, như thể tất cả đều từng xảy .
Mẫn Khải Hàng chỉ nghĩ rằng Mẫn Duyệt đang đau quá nên linh tinh. Dù thực sự kiếp kiếp , một ở kiếp thể nhớ những chuyện kiếp ?
Mẫn Khải Hàng yêu thương hôn nhẹ lên trán cô: "Ừ, . Trước đây là của , đáp em, sẽ bù đắp cho em gấp bội, ? Mẫn Duyệt, đừng gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nhé."
Mẫn Duyệt gật đầu, cô thực sự cần giữ sức lực.
Rõ ràng là mệt buồn ngủ, nhưng cứ chợp mắt một chút cơn đau đánh thức, cứ lặp lặp như thế, thật sự là một kiểu tra tấn.
Một phụ nữ yêu một đàn ông nhiều thế nào mới thể sẵn lòng sinh con cho ? Những chồng đối xử với vợ , đều nên trừng phạt, thật mạnh, để họ hiểu nỗi đau của việc mang nặng đẻ đau.
Cuối cùng cũng đến lúc trời bắt đầu hửng sáng. Mẫn Khải Hàng suốt đêm cũng chợp mắt.
Sáng sớm, Hạ Liệt Diễn trở bệnh viện và hỏi: "Mẫn Duyệt ăn gì ? Để mua chút gì đó ở nhà ăn?"
Mẫn Duyệt mệt mỏi lắc đầu, cơn đau khiến cô cảm thấy buồn nôn, còn ăn .
Chẳng bao lâu , Phùng Thục Doanh và Nguyễn Tố Thu mang theo cháo kê, dưa chuột trộn, cà chua trộn đường, bánh bao nhân thịt băm, và bánh bao hành thịt. Họ khuyên Mẫn Duyệt ăn một chút, dù khẩu vị nhưng để sức thì cô cố ăn.
Hai hôm qua về nhà lúc 11 giờ tối, nhào bột ngủ, đến 3-4 giờ sáng dậy để bữa sáng, lo lắng Mẫn Duyệt sẽ ăn gì nên họ chuẩn đủ món, mang theo một giỏ lớn đầy đồ ăn.
Sau khi Mẫn Duyệt ăn xong, Đặng Chi Huệ lấy hai cái bánh bao và một cái bánh cuộn, phần còn ba đàn ông ăn sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-349.html.]
Hôm nay là ngày 1 tháng 10, ngày Mẫn Kiến Quốc chính thức nhậm chức tại văn phòng hưu trí. Trước khi , ông còn ghé qua bệnh viện để động viên con dâu, đó mới vội vã rời .
Quan Hiểu Nguyệt và Mẫn Tự Cẩm cũng đến, và một vòng chờ đợi mới bắt đầu.
Đến 11 giờ trưa, cơn đau của Mẫn Duyệt tăng lên, cô thấy cổ tử cung mở 5,5 cm, nên đưa phòng sinh.
Lúc cô mới nhận , cơn đau hôm qua chỉ là chuyện nhỏ. Khi chính thức sinh, cơn đau mới thực sự xé toạc cả thể xác lẫn tâm hồn.
Ban đầu, Mẫn Duyệt la hét như những sản phụ khác, nhưng khi lên bàn sinh, cô hiểu rằng tiếng hét là thể kiềm chế .
Phòng sinh thời đó hầu như hệ thống cách âm, và đúng lúc , trong phòng chỉ mỗi Mẫn Duyệt là sản phụ.
Những chờ bên ngoài thấy tiếng la hét của cô, lòng họ đều thắt .
Đặc biệt là Mẫn Khải Hàng, mắt đỏ hoe, còn ánh lên những giọt nước mắt.
Anh tự trách , tại lúc đó cẩn thận hơn? Nếu Mẫn Duyệt chịu đau đớn thế , thì thà con còn hơn.
Không sinh nữa, dù là con trai con gái, sinh một đứa là đủ .
Cậu bé nhỏ trong bụng rằng, còn chào đời bố ghét bỏ . Lúc đang cùng nỗ lực hết sức để đến với thế giới.
Mọi hành động của Mẫn Khải Hàng trong hai ngày qua đều em nhà Hạ thấy. Anh thực sự yêu thương và trân trọng Mẫn Duyệt.