Vương Nhị Cẩu hiểu : “Hóa là tìm kẻ thế mạng để thử nước! Báo gia thật cao minh, haha.”
Liêu Báo Tử lườm : “Thế mạng gì chứ, đây là cơ hội để thăng tiến.”
“Phải, , thăng tiến, Báo gia dẫn dắt chúng , cùng thăng tiến, hahaha…”
Vương Nhị Cẩu hô lớn như khẩu hiệu, cũng to.
Khi Hồng Đại Đao và Hào Hải tới, từ xa thấy tiếng .
Họ bước hầm pháo, : “Báo gia, tin gì ? Sắp dẫn chúng thăng tiến ?”
Lúc đầu hai còn định ngủ thêm, nhưng bụng đói nên dậy chuẩn ăn cơm. Dù gì hai ngày nay chuyện gì , ăn xong ngủ tiếp cũng muộn.
Liêu Báo Tử mỉm gật đầu: “ là chuyện , nhưng giờ chắc chắn. Ngày mai hoặc hôm , sẽ rời vài ngày, đợi về mới quyết định . Đại Đao, học ăn với ? Nếu suôn sẻ, sẽ cho các một cơ hội thử.”
Hồng Đại Đao và Hào Hải , mừng rỡ, , tưởng tượng thấy những cọc tiền lớn đang vẫy gọi họ.
"Cảm ơn Báo gia, cảm ơn Báo gia!" Hào Hải xúc động cảm ơn.
Liêu Báo Tử , khoát tay hiệu cần cảm ơn.
Lão cáo già đang tính để Kiều Nghị giúp ông thử thách đối tác mới, nhưng trong lòng ông vẫn thật sự chút ngưỡng mộ trai trẻ , đào tạo thành một con d.a.o sắc bén. Vì , nhất là đưa Hồng Đại Đao và Hào Hải theo, nếu gì bất trắc, đẩy hai tên ngốc , còn Kiều Nghị thì cố gắng bảo vệ.
Hồng Đại Đao suy nghĩ sâu xa như , chỉ rằng Báo gia là giữ lời, thật sự sẽ cho họ ăn !
Ngủ ngon, tâm trạng , chỉ là bụng đói: “A Hải, gọi Kiều Nghị tới, Báo gia bảo ăn cơm , thằng nhóc lề mề thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-274.html.]
“Không cần , thanh niên mà, đêm tân hôn, lưu luyến cũng là chuyện thường tình…”
Đám những câu chuyện tục tĩu điểm dừng, từng xa như chuột.
Chỉ Hào Hải, mặt tái mét, là ghen tị ganh ghét.
Trong hầm pháo, Kiều Nghị chắc chắn rằng Vương Nhị Cẩu xa, nhẹ nhàng lay con gái bên cạnh: “Mẫn Duyệt, dậy thôi.”
Hạ Mẫn Duyệt còn đang buồn ngủ, nhưng cũng phân biệt việc gì quan trọng, dậy dụi mắt: “Em ngủ lâu lắm ?”
Hình ảnh dễ thương , khiến Kiều Nghị nhớ những khoảnh khắc đêm qua cô trong vòng tay , trái tim như tan chảy.
Nếu ở nhà, nếu trong tình thế nguy hiểm , thì bao?
Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cô: “Không lâu , mới trưa thôi. Báo gia gọi ăn cơm , em cùng ? Hay để mang về cho em ăn?”
Hạ Mẫn Duyệt suy nghĩ một lúc: “Thôi, em . Rõ ràng đây là việc đáng vui nhất, nhưng em giả vờ như ép buộc, em sợ để lộ, cứ trốn ở đây lóc vì mất danh tiết là hơn.”
Kiều Nghị bật : “Ai ép ai? Rõ ?”
Ừ thì, lúc đầu đúng là cô ép .
đàn ông lúc nào cũng nhắc nhắc gì chứ? là đáng ghét.
Không thấy vẻ đắc thắng của , Mẫn Duyệt đẩy mạnh : “Mau .”
Kiều Nghị mỉm , mặc quần áo ngoài, nhanh chóng , mang theo một bình nước trắng: “Đây là nước hôm qua lấy ở bờ sông, rửa qua cho đỡ bẩn.”