Xuyên Không Mang Theo Dụng Cụ Y Tế Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:37:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫn Duyệt và Mẫn Tự Cẩm bây giờ quan hệ khá , nên cô hỏi thăm về công việc của Tự Cẩm.

Nhắc đến công việc, Mẫn Tự Cẩm thở dài: “Em ở nhà máy khăn, chế độ cũng tạm .”

“Nhà máy khăn ? Chị nhớ em học ngành dệt, nhà máy khăn?”

Mẫn Tự Cẩm Mẫn Duyệt: “Em cũng nhà máy may lắm, nhưng các suất phân bổ của trường đều hết, nhà máy khăn cũng tệ .”

Thực , cô ấyy cũng ngưỡng mộ Mẫn Duyệt. Mẹ của Mẫn Duyệt là viện trưởng, bản học ngành y nên lo chuyện phân bổ việc khi nghiệp.

Mặc dù nhà máy khăn là công việc mơ ước, nhưng dù đó cũng là doanh nghiệp nhà nước. Chỉ cần chăm chỉ một chút, thêm giờ nhiều hơn, chờ khi hiệu quả công việc , biên chế là công việc định.

Mẫn Duyệt nghĩ học ngành dệt, tự mở cửa hàng cũng , nhưng chỉ nghĩ trong lòng chứ với Tự Cẩm ngay.

“Cứ tạm , nếu cơ hội hơn thì chuyển việc cũng .”

“Ừ, em cũng nghĩ thế, coi như tích lũy kinh nghiệm việc.” Mẫn Tự Cẩm đáp.

Mẫn Duyệt thực sự thích cô gái , đơn giản và toan tính: “Ừ, sẽ cùng giúp em để ý, nếu cơ hội hơn, chúng sẽ chuyển việc.”

Nghe , Mẫn Tự Cẩm thực sự cảm thấy vui trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn : “Lo cho chị !”

“Chị? Chị đang mà! Anh hai em bây giờ đối với chị , chỉ chờ đến tháng 9 là thực tập, ừm, tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-176.html.]

Mẫn Tự Cẩm lườm chị một cái: “Nhìn chị đắc ý kìa, cái đuôi hồ ly của chị chắc vểnh lên đến tận trời , hừ, hai em thích chị ở điểm nào nữa.”

Trước đây hai còn ghét chị, mà giờ mắt mới hồi phục tất bật lo lắng cho chị .

“Hehe, quan trọng thích ở điểm nào, chỉ cần thích là !” Mẫn Duyệt đáp đầy tự mãn, hỏi: “À, còn em và Trình Thần thế nào ?”

Mẫn Tự Cẩm liếc Mẫn Duyệt bằng ánh mắt nghi ngờ và thăm dò.

“Sao em chị như thế? Chị thực sự quan tâm nên mới hỏi, đừng nghĩ là chị ý gì với nhé. Trước , càng .”

Mẫn Duyệt định rằng Trình Thần xứng đáng với một ngón tay của hai em, nhưng nghĩ , đây là mà Tự Cẩm thích, nên nuốt lời định .

Mẫn Tự Cẩm về phía trả lời: “Em và Trình Thần, thực cũng chẳng gì. Chỉ là chút cảm tình với thôi, nhưng bố ưa em. Em cũng loại mặt dày, duyên thì thôi .”

Mẫn Duyệt giọng Tự Cẩm chút thất vọng: “Trời ạ, nhà họ Trình ở Bình Kinh gì ghê gớm ? Thời buổi đều bình đẳng, họ lấy quyền gì mà khinh em chứ?”

Mẫn Tự Cẩm ngạc nhiên Mẫn Duyệt.

“Sao em chị chằm chằm thế?”

Mẫn Tự Cẩm lấy tinh thần và : “Bố đều là nghệ sĩ lớn trong đoàn nghệ thuật.”

“Ồ, nghệ thuật , đúng là loại mắt cao hơn đầu. Tự Cẩm, đừng để ý tới họ, nếu Trình Thần thật lòng với em, mà em cũng thích , thì cứ thử . Còn nếu kiểu thể thiếu thì bỏ , em còn trẻ xinh thế , chắc chắn sẽ gặp hơn. Hừ, bỏ lỡ em, là mất mát của .”

Loading...