Có lẽ là do Tiêu Trạch tương đối tận tâm, thêm Tô Cửu Nguyệt và Tô Cẩm Trình đều chịu khó rèn luyện.
Liên tục học nhiều ngày, ngay cả võ cũng thể thấy rõ sự đổi.
Chiều hôm đó, mặt trời sắp lặn.
Tô Cẩm Trình đang nhảy nhót giữa mấy cái ghế, còn liên tục lộn mấy vòng.
Lý Đông Mai bưng ấm khách dùng qua tới hậu viện, đặt chậu lớn, vặn thấy cảnh , nhịn vỗ tay.
"Tiểu Đông gia thật lợi hại!"
Tô Cẩm Trình khích lệ, liên tục lộn thêm mấy vòng nữa.
Tô Cửu Nguyệt một bên lắc đầu, "Thôi , còn lộn nữa. Coi chừng cẩn thận ngã, mà đấy!"
Lời dứt, Tô Cẩm Trình cẩn thận thật, liền úp mặt xuống đất, mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Tứ tỷ, tỷ thể vài lời lành hơn ? Vốn dĩ lẽ ngã, tỷ chen , liền mắc ."
Nhiều đang thế .
"Ai bảo khoe khoang."
Tống Thanh Dao ở đằng xa, hai đứa trẻ nhịn bật .
Lý Đông Mai khen Tiểu Đông gia xong, tới bên cạnh Đông gia ca ngợi Tống Thanh Dao, "Nhi t.ử của Đông gia quả nhiên cần cù hiếu học, mới học bao lâu mà luyện tới trình độ , thật đơn giản, đều là do Đông gia dạy dỗ ."
"Đâu do dạy, rõ ràng đều là do Tiêu Trạch chỉ bảo."
"Đương nhiên cũng liên quan tới Đông gia. Tiểu Đông gia là huyết mạch của Đông gia, sẵn thiên phú... Nhắc tới chuyện luyện võ, bỗng nhớ tới nhi t.ử nhà , lúc còn nhỏ gặp một vị võ sư, ông bảo nó cốt cách thanh kỳ, là chất liệu để luyện võ. Nếu rèn luyện nhiều, chắc chắn sẽ một võ nghệ cao siêu..."
Tống Thanh Dao tùy tiện hỏi, "Vậy học ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-94.html.]
"Không học. Ban đầu còn nghĩ để học một chút, ngoài còn thể tự vệ, nhưng cha cần thiết học. Trong nhà tiền, cứ mua vài hạ nhân võ nghệ cao cường theo là ."
【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận chín hạ nhân võ nghệ cao cường.】
Gần đây Tống Thanh Dao đang nghĩ đến việc mua thêm vài hạ nhân võ để sắp xếp tiệm ngọc thạch, kết quả thông qua lời của Lý Đông Mai, hệ thống liền trực tiếp ban thưởng.
"Sau cha nó quả thật như , tới chợ chọn năm sáu . Hạ nhân võ tương đối đắt, mấy họ tốn hơn một trăm lượng bạc đấy."
【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận một trăm chín mươi chín lượng bạc.】
Tô Nhị Nguyệt và hai cứ bên bàn, xem như thấy lời Lý Đông Mai , các nàng quen với cách chuyện như của nàng .
Tô Cửu Nguyệt và Tô Cẩm Trình luyện tập lâu, mặt hai đứa đều đỏ bừng, tạm thời chạy tới bàn một lát, Tiêu Trạch cũng xuống bên cạnh chúng.
Tô Nhị Nguyệt rót cho chúng vài chén .
"Uống chút nước , luyện nửa buổi , chắc mệt lắm nhỉ."
Tô Cẩm Trình vội uống cho , lập tức bưng một chén đưa tới mặt Tiêu Trạch, "Sư phụ, uống ."
Tiêu Trạch mỉm nhận lấy chén , "Đa tạ."
"Sư phụ cần lời khách sáo đó, dạy chúng nửa ngày, cũng vất vả ."
Đưa chén đó xong, Tô Cẩm Trình mới bưng chén đưa tới miệng , uống một ngụm lớn, "Xì xà... Ngon quá!"
Tô Nhị Nguyệt bật , "Đừng như thể từng uống , đây chỉ là nước lá thông thường, mà uống ngon lành đến thế. Trước đây từng uống."
"Bởi vì khát."
Vào mùa , những đây đều mặc quần áo dày dặn, nhưng Tô Cẩm Trình luyện tập quá lâu, cảm thấy nóng, lấy mấy tờ giấy bàn phe phẩy mặt để lấy gió.