Thúy Ngọc Hiên.
Tống Thanh Dao đang bên cạnh giá trưng bày, nghiêm túc lựa chọn.
Sinh thần của Tô Cửu Nguyệt là đầu tháng Chín. Là Nương của các con, nàng cần chọn một món quà sinh nhật của con bé.
Trước đây khi Tô Thất Nguyệt đón sinh thần, nàng cũng tặng quà.
Tuy nhiên, Tô Nhị Nguyệt từng nhận lễ vật sinh nhật, vì lúc đó Tống Thanh Dao còn xuyên . Còn Tô Ngũ Nguyệt đón sinh thần thì cả nhà vẫn còn ở thôn quê, điều kiện gia đình lúc đó lắm nên chuẩn quà. đợi đến năm thì sẽ thiếu nữa.
Một chiếc vòng ngọc trong suốt lấp lánh thu hút sự chú ý của Tống Thanh Dao. Nàng cẩn thận cầm vật đó lên xem xét hai .
Tiểu nhị bên cạnh giới thiệu đồ vật của tiệm .
Phía đột nhiên truyền đến một tiếng vỡ vụn, khiến Tống Thanh Dao giật thót tim.
Nàng theo bản năng đầu , liền thấy một chiếc trâm ngọc vỡ tan mặt đất. Cô gái bên cạnh trông vẻ luống cuống tay chân.
Một tiểu nhị khác trong tiệm thấy liền vội vàng đến bên cạnh cô gái, thấy chiếc trâm ngọc vỡ thành nhiều đoạn mặt đất, khẽ nhíu mày.
“Cô nương, chiếc trâm ngọc giá tám mươi lăm lạng bạc, ngài rơi vỡ , cần bồi thường cho chúng .”
Nữ t.ử lập tức nổi giận: “Lời là ý gì, sợ bồi thường nổi ?”
“Không , ý đó, chỉ là cho ngài giá của nó thôi…”
“Lời ngươi vẫn là cho rằng bồi thường nổi, nên cố ý với nó giá tám mươi lăm lạng bạc? Hừ, chỉ tám mươi lăm lạng bạc cỏn con, ngươi thấy nó đắt lắm ? Ta thể bước chân tiệm như thế , đương nhiên mua nổi. Vừa nãy rơi vỡ chiếc trâm cũng cố ý, cũng bồi thường, ngươi đột nhiên xông tới với những lời , chẳng là xem thường khác ?!”
【Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận 85 lạng bạc.】
Tiểu nhị cảm thấy càng giải thích càng rối rắm: “Ta ý đó, nãy đột nhiên thấy tiếng động, nên qua xem một chút, chỉ là rõ sự việc với ngài thôi. Ta chỉ là một tiểu nhị, dám xem thường khác?”
“Ta thấy ngươi chính là ý đó!”
“…” Tiểu nhị cũng thấy khó xử: “Vậy ngài khi nào sẽ thanh toán tiền?”
“!!!” Nàng càng nổi giận: “Sao, sợ trả? Hay sợ chạy mất? Ta cho ngươi , chỉ bằng tài lực của nhà , mua hết cả cái tiệm của các ngươi cũng !”
【Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận 1 cửa tiệm ngọc thạch.】
“Không … chỉ là tiểu nhị, tiệm cũng của . Đã hỏng đồ, đương nhiên bồi thường kịp thời, nếu Đông gia trách tội, tiền sẽ do chúng tiểu nhị xuất .”
Làm tiểu nhị cũng kiếm bao nhiêu tiền công, tám mươi lăm lạng đối với quả thực là một cái giá trời.
Nữ t.ử giận dữ đến quầy tính tiền, tiểu nhị vội vàng theo.
Nàng lấy túi tiền , rút một khối bạc đặt lên quầy.
Tiểu nhị thấy khối bạc, lông mày nhíu chặt hơn: “Cô nương, chiếc trâm ngọc là tám mươi lăm lạng bạc, ngài đây… rõ ràng đủ…”
Khối bạc nhỏ , lẽ đến một lạng, đủ để bồi thường chiếc trâm ngọc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-87.html.]
Tiểu nhị đương nhiên chịu để , nếu xui xẻo là chính .
“Chỉ nhiêu đó thôi, thêm cũng ! Vị trí đặt ngọc trâm của các ngươi đúng, rơi xuống đất cũng thể trách ! Ngươi thì sẽ lập tức lấy tiền ! Ngươi cái gì cũng !”
“Cô nương, ngài đừng khó một tiểu nhị như ? Ta ở đây một năm cũng bằng tiền một món trang sức của ngài. Hôm nay nếu ngài bồi thường, Đông gia thể bỏ qua cho …”
“Đó là chuyện của ngươi!” Nữ t.ử xong liền rời .
Tiểu nhị lập tức tới mặt nàng chặn , sắc mặt , ôn tồn chuyện với nàng mà nàng cố chấp, “Cô nương, ngài thể !”
“Ta dựa mà thể ? Chẳng lẽ các ngươi cưỡng mua cưỡng bán?”
“Không dám, ngài bồi thường tiền , đương nhiên chúng dám ngăn cản, nhưng bồi thường tiền thì thể để ngài .”
“Ta chẳng đưa ?”
“Chút bạc đó đủ, nếu để Đông gia , tiền sẽ do chúng xuất .”
“Liên quan gì đến ? Cút !”
Tiểu nhị cũng tức giận: “Ngươi lý như , hỏng đồ vật bồi thường, đây là đạo lý gì? Không tiền thì ngươi xem ngọc thạch gì?!”
Ngữ khí của tiểu nhị khiến cô gái càng thêm tức giận: “Ai tiền? Một cái tiệm nát như của các ngươi, mười cái cũng mua ! tiền nên xuất thì dựa cái gì bắt xuất? Chi ngọc trâm vỡ cũng thể trách , là các ngươi đặt kỹ, khẽ chạm rơi xuống đất!”
【Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận 10 cửa tiệm ngọc thạch.】
“Mỗi món đồ ở đây đều chúng đặt ở vị trí đặt, thể dễ dàng rơi xuống đất. Vừa nãy rõ, là ngài cầm trâm cài tay cẩn thận rơi xuống đất, thể trách chúng ?”
“Ngươi với nhiều nữa cũng vô ích, bồi thường đúng , chỉ một khối bạc thôi, thêm. Bây giờ , ngươi dám cản , sẽ báo quan!! Nói các ngươi ức h.i.ế.p khách nhân!!”
Tiểu nhị cũng sợ: “Vậy thì đúng lúc lắm, báo quan thì báo quan, hỏng đồ vật mà bồi thường, xem quan lớn thế nào. Đến lúc đó nếu vì lấy tiền mà bắt tù, ngài đừng hối hận! Hơn tám mươi lạng là tiền nhỏ, ngài nghĩ cho kỹ!”
Nữ t.ử lời , sắc mặt ngẩn , hiển nhiên hù dọa.
Tiểu nhị : “Đông gia sớm dặn dò, đối đãi với khách nhân lễ nghi. Chúng từng nhắm khách nhân, cho dù xem mà mua cũng . chúng thể để một khách nhân lý lẽ ức hiếp. Ngài hỏng đồ vật ở đây, việc chúng đòi bồi thường gì sai cả! Những món đồ trong tiệm đều bỏ tiền lớn để nhập hàng, tổn thất của chúng ai sẽ gánh chịu?”
Người phụ nữ ngẩn nửa ngày, lẽ cũng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nào đó, nàng quầy, đổ hết thứ trong túi tiền .
Tiểu nhị liếc mắt liền thấy những thứ căn bản đủ.
Thế là nàng tháo chiếc vòng tay đang đeo, hoa tai tai, cùng với trâm cài đầu xuống.
“Những thứ , đủ ?!”
Tiểu nhị lắc đầu.
“Nhiều như vẫn đủ ??!”
“Không là đủ đủ, chúng chỉ nhận vàng bạc, ngân phiếu cũng . Ngài thể mang những thứ đến tiệm cầm đồ đổi thành tiền bồi thường cho chúng . Những món trang sức , ai đáng giá bao nhiêu? Vạn nhất đủ, Đông gia truy hỏi, vẫn chịu tội.”