Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-11-25 00:23:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai chuyện xong, về bàn ăn xuống.

Tiêu Trạch nãy ăn một đĩa Bính thịt tươi ở hậu viện, vả cũng quen với những dịp náo nhiệt như thế . So với việc dùng cơm cùng nhiều , thích tự ăn hơn, nên dù ở bàn ăn, cũng ăn nhiều lắm.

Lục Thành và những khác bàn đến khá sớm, hầu như ăn xong. Sau khi , động đũa nữa.

Tô Cẩm Trình ngẩng đầu, “Lục Thành ca ca, thể giúp múc chén canh giữa bàn , với tới.”

“Được.”

Lục Thành cầm bát của nó dậy, dùng muỗng múc một chén canh, đặt mặt Tô Cẩm Trình.

“Cảm ơn .”

“Cứ ăn , cần khách sáo.”

“Lục Thành ca ca và Tiêu Trạch ca ca quen ?”

“Ừm…” Lục Thành gật đầu, gì thêm.

Tống Thanh Dao hai , nhất thời cũng đoán mối quan hệ giữa họ, nhưng nàng cũng hỏi nhiều.

Đối với chuyện riêng tư của hỏa kế, nàng đặc biệt quan tâm, cũng thích dò hỏi riêng tư của khác, chỉ cần ảnh hưởng đến việc ăn của cửa tiệm là .

Tiêu Trạch ăn xong một ít, chủ động dậy đến mặt Tống Thanh Dao, cung kính hỏi ý tứ nàng, “Chủ tử, dùng cơm xong, giờ xin phép hậu viện.”

“Được, . Ta đối với trướng xưa nay luôn khoan dung, chỉ cần việc bổn phận, những chuyện nhỏ khác thể tự liệu, cần việc gì cũng đến thỉnh cầu ý kiến của .”

“Tiêu Trạch rõ.”

Hắn xoay rời , đến phía tiếp tục việc.

Ánh mắt Lục Thành vẫn dõi theo cho đến khi bóng dáng Tiêu Trạch khuất dạng.

Nhìn như bây giờ, lòng Lục Thành khỏi day dứt.

Tiểu biểu hồi nhỏ hề cô độc, thích đùa nghịch và .

một đêm cả nhà sát hại, lưu lạc bên ngoài, chịu đựng đủ khổ sở.

Không bất kỳ ai giúp đỡ, dựa chính vượt qua, khiến tính cách giờ đây trở nên như , chung với nhiều liền cảm thấy thoải mái.

Bữa tiệc vẫn kết thúc, nhiều hỏa kế đều cầm chén rượu đến kính Tống Thanh Dao.

“Đông gia, cảm ơn hôm nay mời bọn đến Bách Vị Hiên dùng cơm. Chén rượu kính .”

Tống Thanh Dao cũng nâng chén, khẽ nhấp một chút để tỏ lòng.

“Không cần khách sáo, cứ ăn uống no say.”

“Đông gia cứ yên tâm.”

dẫn đầu, các hỏa kế khác cũng lượt đến.

Tô Nhị Nguyệt bên cạnh, cũng nhận thấy mỗi hỏa kế đến kính rượu, nương nàng đều chỉ khẽ nhấp một ngụm nhỏ, nhưng tiếc là hỏa kế quá nhiều, dù mỗi chỉ uống một chút, tổng cộng cũng ít.

Nàng khẽ nhắc nhở, “Nương, uống ít thôi, uống nhiều sẽ hại .”

“Ta trong lòng chừng mực.”

Ngày thường dùng cơm cùng mấy đứa con, nàng hề đụng đến rượu, nhưng trong bữa tiệc hôm nay thì thể thiếu rượu.

Tú Lan thấy khác đều kính rượu, cũng dẫn theo hai đứa con đến bên cạnh Đông gia.

Nàng mặt tươi nhiều lời cảm ơn.

“Đông gia hôm nay mời bọn đến đây dùng cơm, và hai đứa nhỏ xin cảm ơn .”

“Không khách sáo, ăn ngon là .” Tống Thanh Dao cong môi, xoa đầu hai đứa trẻ, “Hai đứa trẻ đều lớn lên khôi ngô đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-82.html.]

“Đông gia quá khen, hai đứa nhỏ cả ngày nghịch ngợm, sắp quản nữa .”

“Trẻ con mà, bình thường thôi, lớn lên sẽ ngoan ngoãn.”

Lý Đông Mai thấy Tú Lan , cũng dẫn Trần Đại Tráng cầm chén rượu đến mặt Tống Thanh Dao.

“Đông gia, chúng cũng đến kính một chén.”

Tống Thanh Dao dùng chén của chạm nhẹ chén của họ, đưa lên môi.

Trần Đại Tráng toe toét , “Chúc Đông gia ăn ngày càng phát đạt, phát tài lớn!”

“Mượn lời lành của ngươi!”

Bữa tiệc đêm nay kéo dài hơn một canh giờ, tất cả hỏa kế và gia quyến đều ăn uống no nê, vẻ mặt thỏa mãn, vui vẻ.

Trước khi tan tiệc, các hỏa kế đều đến bên cạnh Tống Thanh Dao để chào từ biệt.

Không khí náo nhiệt dần lắng xuống.

Hỏa kế phụ trách rửa bát dọn dẹp ở Bách Vị Hiên bắt đầu thu dọn chén đĩa bàn.

“Nương, trời còn sớm nữa, chúng cũng nên về nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Được, chuẩn thôi.” Nàng về phía các hỏa kế, “Các ngươi vất vả , hãy dọn dẹp sạch sẽ những thứ .”

“Đông gia chứ, đây là việc bọn nên . Trời tối, Đông gia mau về nghỉ ngơi , việc ở đây cứ giao cho bọn .”

Tống Thanh Dao dẫn các con rời khỏi Bách Vị Hiên, trở quán .

Lục Thành cũng theo. Dù tạm thời mua khế của Tiêu Trạch, ít nhất cũng cầu xin nàng, đừng bán , như Lục Thành mới yên tâm.

Tiêu Trạch dù cũng còn nhỏ tuổi, lỡ phạm sai lầm gì trong tửu lầu, Đông gia đem bán thì tìm sẽ khó khăn, nên Lục Thành nghĩ cần với Đông gia.

Tô Cẩm Trình thấy chút khó hiểu, “Lục Thành ca ca còn về nhà? Quán đóng cửa từ lâu, bên cũng việc gì để .”

Hắn đến mặt Tống Thanh Dao, khuỵu gối xuống, trực tiếp quỳ.

“Đông gia, một việc cầu xin …”

Hành động bất ngờ khiến Tống Thanh Dao ngây , vội vàng đưa tay đỡ dậy, “Sao thế ? Có chuyện gì ngươi cứ thẳng, cần quỳ.”

Tô Nhị Nguyệt cũng ở bên cạnh đỡ , “Chuyện lớn đến mức quỳ ? Mau dậy . Nương khó chuyện , ngươi cứ thẳng là . Chỉ cần thể đồng ý, nghĩ nương nhất định sẽ đồng ý.”

Lục Thành quỳ đó nhúc nhích.

Tống Thanh Dao xuống ghế, đoán, “Có là liên quan đến Tiêu Trạch?”

“Chính xác.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Thật là biểu của . Mười mấy năm Tiêu gia diệt môn, cứ nghĩ c.h.ế.t từ lâu, ngờ hôm nay gặp . Ta cầu xin Đông gia, nếu Tiêu Trạch phạm sai lầm gì, xin đừng bán . Sau sẽ dùng tiền chuộc khế cho .”

3_Tô Nhị Nguyệt chợt nhớ đến hôm tiệm đồ mã, “Ta nhớ từng , một nhà đều mất, Tiêu Trạch chính là hài t.ử của nhà ?”

Lục Thành gật đầu, “ .”

Tống Thanh Dao đưa tay đỡ , “Ngươi mau dậy , chỉ là chuyện nhỏ , cần gì quỳ?”

“Tiêu Trạch là do Đông gia mua về, chỉ là hỏa kế của quán , dám yêu cầu Đông gia thả , nên chỉ cầu xin Đông gia đừng đem chợ bán …”

“Hài t.ử đó từ khi đến Bách Vị Hiên từng phạm sai lầm nào. Không chỉ , còn nhiều việc. Yên như , bán ? Người công phu giỏi dễ tìm . Lần kẻ gây rối, ở đây, mới thể an tâm. Vả ngươi cũng tính , sẽ tùy tiện trách phạt trướng, còn thưởng.”

lời cam đoan của nàng, Lục Thành mới yên tâm, dậy khỏi mặt đất, “Đa tạ Đông gia.”

“Không cần đa tạ. Cũng còn sớm, ngươi mau về nghỉ ngơi . Hắn ở Bách Vị Hiên sẽ chuyện gì . Dù là mua về, cũng hề coi là hạ nhân, cũng giống như những hỏa kế khác trong tửu lầu.”

 

Loading...