Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:19:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại hậu bếp của Bách Vị Hiên, nhiều đầu bếp đang bận rộn nấu nướng.

Hôm nay đến dùng bữa vô cùng đông đảo, chỉ hỏa kế của quán, mà tất cả hỏa kế của cửa tiệm trướng Tống Thanh Dao đều đến.

Lý Đông Mai và Trần Đại Tráng bước Bách Vị Hiên hiếu kỳ ngó khắp nơi.

“Hôm nay cũng coi như mở mang tầm mắt. Trước đừng là đến đây dùng bữa, ngay cả bước cũng từng, thậm chí trong thêm vài , còn sợ các hỏa kế bên trong xem thường.”

Lý Đông Mai lời , dùng khuỷu tay thúc một cái. “Nói nhỏ thôi, lời nên chớ bừa. Đông đảo ở đây, để khác thấy nhất định sẽ chê chúng .”

“Được, nữa.”

Tống Thanh Dao và mấy đứa trẻ chỗ, cùng bàn còn Lục Thành và vài hỏa kế khác của quán.

Lý Đông Mai và Trần Đại Tráng đến cạnh bàn, thấy bàn đó còn chỗ, bèn xuống bàn ngay cạnh Tống Thanh Dao.

Trần Đại Tráng xuống, hiếu kỳ cầm chén đĩa đặt mặt lên xem.

“Trời đất ơi, cái bát chẳng lẽ là đồ sứ nung từ Cảnh Diêu ?”

Lý Đông Mai vội vàng vỗ tay một cái, “Ta bảo ngươi đừng bậy mà ngươi thấy ? Đừng vẻ như từng thấy qua thế sự, thấy cạnh bàn còn khác ? Ngươi hãy yên, đừng gì hết.”

Trần Đại Tráng lẩm bẩm nhỏ giọng. “Ta chỉ về cái bát thôi, gì mà thể chứ? Cảnh Diêu nổi tiếng như , đồ sứ đắt, ngờ Bách Vị Hiên dùng loại chén bát để chiêu đãi khách nhân.”

“Có gì mà to tát , chẳng qua chỉ là một lò gốm sứ mà thôi.”

Trần Đại Tráng một tiếng, “Ta thấy ngươi chẳng chút gì về danh tiếng của Cảnh Diêu.”

“Biết thì , chẳng qua cũng chỉ là nơi nung sứ, chỉ cần tay nghề là thể mở , đất thì cần gì tiền.”

“Ngươi thật đơn giản, bản lĩnh thì tự mở một cái thử xem.”

“Chỉ cần mở, thì thật sự thể mở . Lời ngươi như thể xem thường .”

【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận một lò gốm sứ.】

Bàn của Tống Thanh Dao ngay sát cạnh, cho nên nàng rõ mồn một những lời Lý Đông Mai .

Tô Nhị Nguyệt đầy vẻ chán ghét đầu , Lý Đông Mai đang lưng về phía nàng, chú ý đến nàng, vẫn đang chuyện với trượng phu của .

“Nương, cái Lý Đông Mai , thực sự chịu hết nổi . Ra ngoài dùng bữa mà nàng cũng thể nào yên phận.”

Tống Thanh Dao vẫn tại chỗ, môi nở nụ nhạt. Không yên phận chẳng , tùy tiện nàng vài câu, thêm một lò gốm sứ.

Đó đều là vàng thật bạc thật!

Biết bao nhiêu dân thường vất vả việc cả ngày, chỉ kiếm đủ tiền ăn no mặc ấm, nhưng nàng chỉ cần khác vài câu thể nhận nhiều. Giọng của Lý Đông Mai đối với nàng vô cùng êm tai.

“Không cần để ý đến nàng , hôm nay tất cả hỏa kế tụ tập ở đây, mục đích là để ăn uống, cho khí náo nhiệt, khiến vui vẻ hơn, việc cũng sẽ tận tâm hơn.”

“Vậy là chúng đổi bàn khác?”

“Không đổi nữa, cứ ở đây . Tất cả hỏa kế cộng cũng ít, cũng sẽ ồn ào. Lát nữa con cứ ăn phần của .”

“Ta lời nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-77.html.]

Tú Lan dẫn theo mấy đứa trẻ tới, xuống bên cạnh Lý Đông Mai. Trong lúc xuống, ánh mắt nàng khỏi liếc đàn ông bên cạnh Lý Đông Mai một cái.

“Đông Mai, đây là trượng phu nhà ?”

Lý Đông Mai đáp, “ , đây là trượng phu của .”

Trần Đại Tráng gật đầu hiệu. “Đây là hỏa kế của quán các ngươi ?”

, nàng tên là Tú Lan, chúng thường việc cùng , những lúc bận sẽ hàn huyên.”

Lúc thức ăn vẫn dọn lên, bàn chỉ bày một ít điểm tâm nhỏ và . Hai đứa trẻ bên cạnh Tú Lan xuống nhao nhao đòi ăn.

“Nương, con ăn loại điểm tâm hình hoa , trông ngon quá!”

Tú Lan vỗ tay con một cái. “Đông thế , lễ phép. Vẫn đến lúc ăn, đợi thêm chút nữa. Nếu sẽ khác chê.”

Lý Đông Mai hai đứa trẻ . “Trẻ con mà, tham ăn là chuyện thường tình. Tuy bây giờ vẫn bắt đầu dùng bữa, nhưng những điểm tâm nhỏ bàn là chuẩn cho chúng , thể cho con ăn , .”

“Thôi bỏ , lát nữa cùng ăn. Trước đây từng đưa chúng ngoài, nên hiểu lễ nghĩa. Mọi đều động đũa, chỉ hai đứa nó ăn, thật là quá đáng.”

“Muội nương quả thực nghiêm khắc.”

“Phải tranh thủ lúc còn nhỏ mà quản nghiêm một chút, nếu lớn lên sẽ khó dạy. À Đông Mai, đưa con cái đến? Đại nhân ngoài hết , để trẻ con ở nhà ?”

“Có gì mà chứ, trong nhà vài hạ nhân , cứ để hạ nhân dẫn chúng là .”

【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận chín hạ nhân.】

“.........” Trần Đại Tráng nghiêng đầu về phía Lý Đông Mai, nhỏ giọng . “Ngày thường ngươi mặt các hỏa kế đều như ? Ngươi quả thực dám , gia đình chúng như thế, mà cũng mua nổi hạ nhân ư?”

Lý Đông Mai lườm một cái. “Trước khi đến, chính ngươi còn phận là do tự tạo , dù bọn họ cũng , thế thì ?”

Trần Đại Tráng gì nữa.

Tú Lan vẫn nở nụ nhạt mặt, “Vẫn là gia đình tiền, hạ nhân giúp đỡ chăm sóc con cái. Gia đình thì , ban ngày để ông bà trông, tối đến khi quán đóng cửa thì mới dẫn về, thể rời xa chúng.”

“Vài năm nữa lớn hơn sẽ thôi.”

.”

“Con trai nhà gửi đến học đường ?”

“Chưa, tiền rảnh rỗi để đưa nó đến học đường chứ? Ta cũng mong thể nên danh phận, vinh hiển tổ tông, chỉ cần thể ăn no, lớn lên lấy vợ sinh con, một đời cứ thế bình an là .”

“Suy nghĩ của chỉ là một gia đình thể ăn no mặc ấm thôi ? Vậy nghĩ tới, gia đình nào sẵn lòng gả con gái một nhà nghèo khó ?”

Tú Lan lời , sắc mặt chợt chút hổ, “Không còn cách nào khác, gia đình nghèo, đây? Sau cứ tìm một nhà nghèo khó mà kết , trồng trọt lụng, cũng thể sống yên cả đời.”

Lý Đông Mai hai đứa trẻ, dường như là vì lo lắng cho tương lai của chúng, nàng lộ vẻ bất đắc dĩ và thương hại.

“Làm nương như , chẳng thêm chút sức lực vì con cái. Dựa chút tiền lương ít ỏi kiếm từ hỏa kế, cuộc sống ? Gia đình chúng thì khác biệt . Con trai còn lớn, và cha nó dành dụm cho nó hơn hai ngàn lượng bạc. Khoản tiền chúng sẽ động đến, chỉ để cho con, nó mua gì cũng thể mua.”

【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận 2999 lượng bạc.】

 

Loading...