“Ta... Đông gia hiểu lầm...”
“Ta tận mắt thấy, tận tai , còn hiểu lầm gì nữa?”
“...”
Tống Thanh Dao xuống, lạnh lùng quét mắt , các hỏa kế đều cung kính mặt nàng.
“Các ngươi là hỏa kế của Bách Vị Hiên, còn Tiêu Trạch là mua về. Hắn chỉ cần lệnh của mà thôi. Ta mặt ở đây, liền kẻ dám lệnh cho , thậm chí còn ức h.i.ế.p khác. Thế nào, là vị trí Đông gia để các ngươi ?”
“Đông gia, chúng dám.”
“Ta thấy kẻ dám lắm đấy! Bách Vị Hiên là do mua , còn các ngươi, là những hỏa kế việc ở đây từ khi Đông gia đời còn tại vị. Các ngươi tại khi tiếp quản cho các ngươi ?”
Các hỏa kế đều nàng.
“Ta nghĩ, các ngươi ở tửu lầu một thời gian, việc đều rõ ràng, cần dạy dỗ thêm. Nếu tuyển mới, sẽ tốn thời gian để chỉ bảo họ các điều cần chú ý. Quá trình khá tốn thời gian và công sức, thể mang trải nghiệm cho khách hàng, nên đuổi các ngươi . Yêu cầu duy nhất của đối với các ngươi là thành công việc của . Nếu tửu lầu xảy bất kỳ vấn đề gì, với tư cách là hỏa kế, các ngươi đồng lòng hợp sức giải quyết, chứ là nhắm .”
Các hỏa kế khác đều cung kính lắng , còn tên hỏa kế cố ý gây khó dễ cho Tiêu Trạch thì cúi đầu, trong lòng thấp thỏm, luôn cảm thấy lời của Đông gia là đuổi .
“Ta chỉ Bách Vị Hiên , còn quán , quán ăn, tiệm lương thực... Đối với hỏa kế của mỗi tiệm, đều đối xử bình đẳng như . Chỉ cần , mỗi tháng khi phát tiền công, đều sẽ thưởng. Hơn nữa, so với các tiệm khác, ngày phát tiền công của nhà luôn sớm, luôn phát cho các ngươi cuối tháng. Ta tự thấy là một Đông gia tệ...”
“Đông gia .”
“Chúng vẫn luôn thấy Đông gia .”
Ánh mắt của Tống Thanh Dao quét về phía tên hỏa kế đang cúi đầu: “Nói cách khác, dù đối xử với các ngươi, nhưng kẻ vẫn tròn bổn phận của .”
Tên hỏa kế vội vàng tiến lên, vẻ mặt khẩn cầu: “Đông gia, . Thực chỉ là vì Đông gia mà cân nhắc, thấy kẻ lười biếng, nên mới vài câu. Ta sẽ bao giờ như nữa.”
“Đến trướng phòng thanh toán tiền công, ngươi thể rời !”
“...” Tên hỏa kế nhíu mày ngay lập tức: “Đông gia...”
“Cút ngay!”
Tống Thanh Dao lạnh lùng phun một chữ, sang các hỏa kế khác: “Ta nữa, tất cả , đồng lòng hợp sức công việc trong tửu lầu, phép gây bất kỳ mâu thuẫn nào vì những chuyện nhỏ nhặt. Đừng để phát hiện chuyện như nữa!”
“Chúng hiểu rõ.” Mọi đồng thanh .
Tên hỏa kế sắp đuổi thấy còn đường cứu vãn, mặt bỗng xuất hiện một tia giận dữ, phẫn nộ hét về phía Tống Thanh Dao:
“Đi thì ! Bách Vị Hiên thì gì to tát, tửu lầu lớn hơn chỗ nhiều lắm. Đừng tưởng ngươi Đông gia thì thể coi ai gì! Ta hỏa kế chỉ là tạm thời, cũng thể mở một tửu lầu lớn như ! Việc ăn của ngươi chắc mãi ! Chờ đến lúc thua lỗ, lúc ngươi đấy!”
[Đing! Chúc mừng Ký chủ nhận một tửu lầu.]
Tống Thanh Dao lạnh nhạt : “Ta chờ.”
“...” Tên hỏa kế quăng tay áo, tức tối bước khỏi cửa.
Những hỏa kế còn đều kinh ngạc. Người còn , dám lời như mặt Đông gia, quả thực là coi Đông gia gì.
Tiêu Trạch vẫn cung kính cửa, chờ đợi phân phó.
Tống Thanh Dao tùy tiện chỉ một hỏa kế: “Ngươi, lấy thêm cơm và thức ăn cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-73.html.]
“Vâng.”
Tên hỏa kế lập tức .
Tiêu Trạch kinh ngạc ngẩng đầu nàng một cái, cung kính cúi đầu xuống.
Việc đuổi tên hỏa kế khiến Tiêu Trạch vô cùng bất ngờ, ngờ Chủ t.ử còn nghĩ đến chuyện ăn xong mà sai hỏa kế lấy thêm thức ăn cho .
Việc Đông gia giao phó, hỏa kế dám chậm trễ, nhanh mang đến một ít cơm nóng và thức ăn, đặt lên bàn.
“Đông gia, lấy đến.”
Tống Thanh Dao gật đầu: “Tiêu Trạch, tiếp tục ăn . Bách Vị Hiên ăn thức ăn, nơi thứ thiếu nhất chính là đồ ăn, cơm canh đầy đủ. Ăn no mới thể việc.”
Tiêu Trạch vô cùng cảm kích, trực tiếp quỳ xuống: “Đa tạ Chủ tử!”
“Đứng dậy, chỗ thịnh hành việc quỳ lạy.”
Tiêu Trạch lời, thẳng dậy.
“Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ nữa.”
“Xin Chủ t.ử cứ .”
“Bách Vị Hiên quá lớn, hỏa kế cũng khá nhiều, nơi đông khó tránh khỏi xảy chuyện lộn xộn. Khó bảo đảm sẽ xuất hiện những chuyện bất hòa nữa. Ngươi hãy để ý giúp , kẻ nào còn dám gây rối, lập tức bẩm báo . Ta xem, kẻ nào kém trí nhớ, dám ghi lời lòng.”
“Tiêu Trạch rõ.”
“Ăn .”
Những hỏa kế bên cạnh đều bày tỏ lòng trung thành.
“Đông gia, yên tâm, ngày thường chúng đều việc chăm chỉ, tuyệt đối sẽ gây chuyện gì.”
Thực , phần lớn hỏa kế đều việc nghiêm túc, kẻ thích gây khó dễ cho khác chỉ là ít.
Làm hỏa kế địa vị thấp, sắc mặt khách, bưng rót nước cho khách, còn một việc hèn mọn. Vì , khi Tiêu Trạch là tiện tịch, bọn họ giẫm đạp vài để tỏ rõ địa vị của khác biệt.
Sau khi Tống Thanh Dao rời , Tiêu Trạch xuống bên cạnh bàn, bát và đĩa đầy ắp cơm thức ăn, trong lòng một cảm xúc khó tả.
Hắn nhanh chóng ăn xong, đống củi gỗ lớn bên tường, cầm lấy rìu.
Từ nhỏ luyện võ, sức lực lớn, việc bổ củi trở nên vô cùng dễ dàng. Thanh củi mà thường cần bổ mấy mới tách , chỉ cần nhẹ nhàng vung rìu là thể tách đôi.
Một hỏa kế bưng bát đĩa khách ăn xong đến sân , thấy đang bổ củi, liền vội vàng đến bên cạnh.
“Tiêu Trạch, Đông gia bảo ngươi việc , ngươi tự bổ củi? Mau đặt xuống , nhỡ Đông gia thấy, tưởng ức h.i.ế.p ngươi nữa.”
Tiêu Trạch đầu : “Tên hỏa kế đuổi , tửu lầu thiếu một . Việc do , là tự nguyện. Chủ t.ử hỏi đến, sẽ giải thích với , liên quan đến các ngươi.”
“Vậy thì thôi, là ngươi tự nguyện, bọn gì nữa.” Hỏa kế bưng những bát đĩa bẩn rời , đến bên giếng.
Tiêu Trạch tiếp tục bổ củi, hề lười biếng.
Chủ t.ử đối xử với , ghi nhớ trong lòng, nên đóng góp thêm sức lực, đây là sự báo đáp của đối với nàng.