Tống Thanh Dao dĩ nhiên cũng tin, thật sự giàu sẽ ngày nào cũng đem chuyện gia đình giàu khoe khoang.
Nếu Lý Đông Mai thích khoe mẽ, nàng cũng sẽ tuyển như về.
"Chỉ cần thể công việc ở quán là ........"
Chỉ cần nàng thể mang lợi ích cho là , quán cũng quan trọng, dù tiền công một tháng của Lý Đông Mai cũng chẳng đáng là bao, một nàng nhận thưởng cũng đủ để trả tiền công cho nàng cả đời .
"So với nhà ngươi, mấy tiểu nhị ở tiệm dù nhà vẫn thành thật hơn. Bình thường ngoài tiếp đãi khách nhân , họ sẽ gì thừa thãi, cũng tùy tiện nhắc đến chuyện gia đình. Dù nhắc, cũng đại khái gia cảnh họ mấy dư dả, nếu cũng chẳng cần ngoài việc kiếm tiền. Ta thấy tiểu nhị thì nên như ."
"Mỗi một tính cách khác thôi........"
Trong lúc chuyện, Tô Nhị Nguyệt và các em trở về, gương mặt mấy đứa trẻ đều vui vẻ.
"Nương!"
"Đã về ."
"Dạ. Vui lắm ạ, nhiều tiểu phiến bán đồ, chúng con mua chút thức ăn mang về."
Tô Nhị Nguyệt tới bên bàn Tống Thanh Dao, đặt hai gói giấy xuống.
"Đây là gì?"
"Xảo Tô. Nương, Trần thẩm, hai nếm thử xem."
Tống Thanh Dao cầm lấy một miếng Xảo Tô, mở c.ắ.n một miếng nhỏ, "Hương vị tệ. Các con lòng, còn mang về cho ."
"Quên ai cũng thể quên Nương ạ. Ven hồ bán, chúng con mua vài miếng ăn thử, thấy hương vị ngon nên mang về một ít."
Trần Hồng Ngọc cũng cầm lấy miếng Xảo Tô, "Thu Sương, cô nương nhà ngươi thật ngoan, xem hôm nay cũng thơm lây ."
"Vậy hai cứ dùng, chúng con về hậu viện đây."
"Được."
Lục Thành đang pha , Tô Nhị Nguyệt chợt tới bên cạnh, đưa cho một miếng.
"Xảo Tô mua ở bên ngoài, ngươi nếm thử ."
Lục Thành kinh ngạc vui mừng, mỉm nhận lấy, "Đa tạ."
Tô Cửu Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ lên, "Lục Thành ca ca cần khách sáo với chúng . Bình thường ở quán cũng dạy chúng nhiều thứ , chúng cám ơn còn kịp đó."
"Việc sách chữ vẽ vời là chuyện nhỏ, cần đa tạ."
"Vậy một miếng Xảo Tô cũng là chuyện nhỏ thôi, nên Lục Thành ca ca cũng cần cảm ơn."
Lục Thành mở miếng Xảo Tô , c.ắ.n một miếng lớn.
Tô Nhị Nguyệt bên cạnh , "Thế nào, ngon ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-67.html.]
"Ừm, ngon!"
"Lát nữa nếu rảnh, thể qua đây một lát . Về mấy cuốn sách đó, chúng còn vài vấn đề thỉnh giáo ."
"Được." Lục Thành sảng khoái đáp lời.
Cho đến lúc chạng vạng, mấy họ cùng , thảo luận nhiều về sách vở, đó Lục Thành dạy họ đ.á.n.h cờ vây.
Đến lúc đóng cửa quán, tiểu nhị hết, Tô Nhị Nguyệt cùng các đến phòng Tống Thanh Dao.
"Nương, con nghĩ chúng cần nữ sư nữa . Lục Thành nhiều hơn nữ sư, những thứ trong sách đều hiểu, còn vẽ, hôm nay còn dạy chúng con đ.á.n.h cờ. Sau chúng con hẳn sẽ học nhiều thứ hơn từ , nên cần nữ sư nữa, thể tiết kiệm một khoản tiền."
"Nương, ý của chúng con cũng giống Đại tỷ, nên cùng đến thưa chuyện với Nương."
Tống Thanh Dao hiểu ý của các con, "Nếu các con cảm thấy cần, đợi cuối tháng kết toán tiền, tháng chúng sẽ cần nữ sư nữa."
"Tốt . Vậy Nương nghỉ ngơi sớm ."
"Các con cũng nghỉ sớm . Ngày mai sẽ đưa các con một nơi."
"Đi ạ?"
"Đến lúc đó các con sẽ thôi."
Tô Cửu Nguyệt dán sát ôm cánh tay nàng lay lay, "Nương thể thẳng cho chúng con , Nương đêm nay con sẽ ngủ , trong lòng cứ mãi nghĩ ngợi."
Tô Nhị Nguyệt mắt lóe lên, "Con đoán xem, sẽ là nhà chúng mở thêm một cửa tiệm nào đó, nên Nương định dẫn chúng con xem chứ? Ngoài chuyện , con cũng nghĩ chỗ nào khác thể ."
"Vẫn là con thông minh."
"Thật ạ? Vậy chúng nghề gì?"
"Tửu lầu. Vốn dĩ , định trực tiếp dẫn các con xem, cứ nhất quyết hỏi ở đây, bây giờ mất hết sự mới mẻ."
Mấy đứa trẻ đều đặc biệt kích động, "Sao thể chứ, chúng con từng đến tửu lầu. Cho dù Nương cho chúng con , chúng con cũng bên trong trông thế nào, dĩ nhiên vẫn mong chờ."
"Đừng nóng vội, ngày mai chúng sẽ . Món ăn ở đó hương vị còn ngon hơn ở các quán cơm nhỏ nhiều ."
Tô Cửu Nguyệt tham lam l.i.ế.m liếm khóe môi, "Nói khiến con giờ cũng ăn . Con từng đến tửu lầu, nhưng con thấy món ăn ở quán cơm nhỏ ngon ."
Tô Thất Nguyệt cũng chút thèm, "Con cũng nếm thử."
Tô Nhị Nguyệt bộ dạng tiền đồ của các em, "Bữa tối thấy các cũng ăn ít, giờ nhắc đến ăn uống bắt đầu thèm thuồng thế?"
"Vì từng ăn, nên hương vị . Trước đây cả nhà chúng sống ở thôn, nào dám nghĩ đến chuyện tửu lầu dùng bữa?"
Tống Thanh Dao vỗ vỗ đầu các con, "Ngủ sớm , ngày mai chẳng sẽ ăn ? Tửu lầu ở đó, cũng chạy, sẽ dẫn các con nhận đường, bất cứ lúc nào cũng thể , ăn cho !"
"Dạ, chúng con lời Nương."
Mấy đứa trẻ đều trở về phòng , chuẩn nghỉ ngơi.