Trước giờ ngọ, mấy tiểu nhị của Bách Vị Hiên tay xách hộp thức ăn, mang đồ ăn Tống Thanh Dao đặt đến Cẩm Tú Y Phường.
“Đông gia, thức ăn cần chúng mang đến.”
Tống Thanh Dao gọi mấy tiểu nhị, “Các ngươi mau đây, mang thức ăn hậu viện, chuẩn dùng cơm .”
“Vâng ạ.”
Mấy tiểu nhị của Y Phường lập tức chạy nhanh đến, nhận lấy hộp thức ăn từ tay tiểu nhị Tửu Lầu.
Mang hậu viện, lượt bày các đĩa thức ăn lên bàn.
“Đông gia, mời .”
“Đây là cho các ngươi, ăn ở đây. Ta còn các hài tử, lát nữa trở về dùng cơm cùng các con.”
Tiểu nhị đột nhiên chút ngượng ngùng. “Đông gia đặc biệt gọi nhiều món ngon như cho chúng , nếu ăn, chúng cũng khó lòng động đũa.”
“Đã là cho các ngươi thì là cho các ngươi, cứ ăn uống cho no say, ăn xong thì việc chăm chỉ là .”
“Đông gia yên tâm.”
Cộng thêm mười mấy hạ nhân mà Tống Thanh Dao mang tới, hiện tại Y Phường mấy chục tiểu nhị, một bàn cơm chắc chắn đủ, nên chỉ thể chia ba bàn.
Thức ăn Tửu Lầu mang đến nhiều, đủ cho họ dùng.
Vừa bắt đầu dùng cơm, Tống Thanh Dao thấy tiếng khen ngợi của các tiểu nhị.
“Quả hổ danh là tài nghệ của đại đầu bếp Tửu Lầu, món ăn nấu quá ngon.”
“ là ngon. Trước đây từng ăn những món , tiền công một tháng của cũng chắc đủ ăn một bữa ở Tửu Lầu như Bách Vị Hiên. Tiểu quán vỉa hè cũng hương vị . Hôm nay chúng quả là phúc.”
“Đông gia, chúng vô cùng cảm tạ , cho chúng nếm thức ăn ngon như .”
Tống Thanh Dao nhếch môi, “Nếu ngon, thì các ngươi ăn thêm chút nữa. Ta cũng về , bất cứ việc gì thể cho đến báo với .”
“Rõ.”
Hậu viện Trà quán.
Tô Nhị Nguyệt và mấy đang bên bàn, đối diện với bàn đầy thức ăn nhưng động đũa.
“Nương vẫn về?”
“Buổi trưa sẽ về ăn cơm ?”
“Chắc là . Tuy Nương thường xuyên ngoài, nhưng nếu về dùng cơm, nhất định sẽ rõ khi . Lần Nương gì, nên chắc chắn sẽ về dùng cơm cùng chúng . Cứ đợi thêm chút nữa.”
“Vâng.” Mấy hài t.ử đều ý kiến, tuy đến giờ cơm nhưng cũng đói đến mức ăn , nhất vẫn là đợi Nương dùng cơm cùng.
Tống Thanh Dao bước hậu viện thấy các nàng đang bên bàn, đối diện với bàn đầy thức ăn mà động đũa.
“Các con đợi ?”
“Nương, về. Các tiểu nhị bên quán cơm mang thức ăn đến , nhưng chúng con chờ cùng ăn, nên động đũa.”
Tô Nhị Nguyệt vội vàng dậy, kéo một chiếc ghế đến cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-63.html.]
“Nương, mời .”
Tống Thanh Dao xuống, “Lần nếu về kịp, các con thể dùng cơm , cần đợi .”
Nàng thể dùng cơm ở bất cứ . Vừa nãy lúc tiểu nhị Tửu Lầu mang thức ăn đến Y Phường, nàng vốn dĩ thể dùng cơm, nhưng nghĩ đến lúc ngoài dặn dò các hài t.ử nên nàng về.
“Thôi thì cứ đợi Nương cùng ăn . Mỗi bữa cơm chúng đều dùng cùng , thể bỏ Nương ?”
Tống Thanh Dao cong môi , “Sau việc ăn của nhà nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh, cũng thể ngày nào cũng ở đây, chắc chắn đến những nơi khác để xem xét. Vậy nên đôi khi thể về kịp, các con cũng cần đợi nữa, cứ ăn , rõ ?”
“Vậy là Nương ngoài mang chúng con cùng? Chúng đều là một nhà, cũng nên quan tâm đến việc ăn trong nhà.”
“Sau sẽ cân nhắc đưa các con cùng để xem xét. Ta còn mong rằng các con tiếp xúc nhiều hơn với chuyện ăn, cũng để giúp quản lý.”
Chuyện Tửu Lầu đến giờ vẫn cho các hài t.ử , chủ yếu là lo lắng việc buôn bán phát triển quá nhanh, các nàng sẽ cảm thấy kỳ lạ. Đợi thêm một thời gian nữa cũng muộn.
“Không vấn đề gì ạ, dù bây giờ chúng con cũng nhận nhiều chữ , sổ sách Trà quán và Tiểu Quán ăn đều thể tính toán rõ ràng, thể giúp Nương gánh vác nhiều việc.”
“Ừm, ăn thôi.”
Cả nhà vui vẻ dùng bữa trưa.
Ở một bàn khác, mấy tiểu nhị của Trà quán cũng đang quây quần dùng cơm.
Lý Đông Mai cầm đũa, gắp thức ăn bỏ miệng, nhưng vẻ mặt trông mấy hào hứng.
Vì sáng sớm ngoài ăn thêm mấy cái bánh bao, buổi sáng cũng việc nhiều, đến giờ vẫn đói lắm, nên bàn đầy thức ăn mà thấy hứng thú.
Tú Lan ăn ngon miệng, cơm Trà quán cung cấp ngon hơn ở nhà nhiều, “Đông Mai hôm nay , hình như vẻ gì là ngon miệng cả. Có là giúp thích việc mấy ngày, ăn nhiều đồ ngon nên kén ăn .”
Lý Đông Mai nhướng mày, “Ngươi đoán đúng .”
“À? Thật ?”
“ , ngươi sai, hai ngày nay quả thực ăn quá nhiều đồ ngon, nên đối với những món cũng thấy hứng thú nữa...”
“Ăn những món ngon gì ?”
“Ta giúp thích nhà ít việc, họ cũng bạc đãi , đặc biệt gọi nhiều món từ Đại Tửu Lầu. Ăn ngon lắm.”
“Thức ăn ở Đại Tửu Lầu đắt lắm ?”
“Đương nhiên . Năm món ăn tốn mấy chục lượng bạc .”
【Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận 99 lượng bạc.】
Tú Lan kinh ngạc, đôi đũa tay cũng khựng . “Vài món ăn mà cần nhiều tiền đến ? Thức ăn trong Tửu Lầu đắt đến thế ư? Ai mà ăn nổi?”
“Tửu Lầu vốn dĩ là nơi dành cho bách tính bình thường. Những khách nhân thể đến nơi đó dùng cơm ắt hẳn đều là tiền, họ chẳng hề bận tâm chi phí mấy lượng bạc đó .”
“ như cũng quá đắt . Ta ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ. Đồ ăn do đại đầu bếp ngon đến mức đáng giá tiền đó ?”
“Tiền tiêu đến nơi đến chốn, đương nhiên là ngon . Chờ đến khi ngươi nếm thử thì sẽ .”
“Tửu Lầu kiểu nào dám bén mảng. Trước đây từng ăn một bát mì ở một tiểu quán ăn, tốn hơn hai mươi văn tiền, khiến tiếc đứt ruột. Sau dám ngoài ăn nữa, ăn gì đều tự ở nhà... Xem thích nhà ngươi thật sự giàu , một bữa cơm tốn nhiều tiền như , mà cũng chẳng thấy tiếc.”