Tiền công hiện tại của hai cộng chỉ bấy nhiêu, nhưng còn nhiều chỗ cần tiêu tiền lắm.
Càng dám nghĩ, cứ hễ nghĩ kỹ là lo đến mức ngủ .
Tô Chí Hải bực bội , “Cứ sống cho hiện tại là , cần gì lo nghĩ chuyện tương lai! Lo lắng nhiều như để gì? Chuyện tương lai ai mà , Tiểu Thiên lớn lên tiền đồ, căn bản cần chúng lo, tự nó thể kiếm tiền cưới vợ .”
“Nói thì dễ dàng. Chúng sống cảnh , còn mong Tiểu Thiên tiền đồ lớn lao gì ư? Đến giờ thằng bé còn chữ, cũng chẳng tiền cho nó đến học đường. Sau lớn lên chắc cũng như , khắp nơi tìm việc, chẳng kiếm bao nhiêu tiền.”
“Trong thôn nhiều đứa trẻ chẳng đều như ? Đâu ai cũng cần sách. Nàng tưởng rằng những kẻ sách nhất định sẽ tiền đồ lớn ư?”
“Cớ gì so sánh với bọn họ? Thằng nhóc nhà Lý Thu Sương còn lớn bằng Tiểu Thiên, đến học đường ... Nhà bây giờ sống , nghĩ đến cam lòng. Khi nào chúng mới thoát khỏi nơi rách nát , để nhi t.ử cũng học chữ? Dù thi đỗ công danh, chữ cũng là .”
Tô Chí Hải phiền não cực độ, cố ý chuyển đề tài, “Trời khuya , lụng cả ngày nàng còn thấy mệt ? Ngủ sớm . Tạm thời đừng nghĩ ngợi nhiều. Sau tiền, chẳng lẽ quên mất nhi t.ử ruột của ? Nhất định sẽ cho nó những thứ nhất!”
“Chàng cứ động một chút là lôi chuyện tương lai , đợi đến lúc đó nhắc , quên mất chuyện .”
“...” Tô Chí Hải lên tiếng nữa, nội tâm vô cùng khó chịu.
Y kiếm tiền, nhưng thật sự là kiếm khoản tiền lớn, y cũng chẳng cách nào.
Sáng sớm hôm , Tô Chí Hải và Trương Quế Phương đến phố, thấy ba đứa trẻ ngược chiều , hai lớn một nhỏ.
“Đó chẳng Nhị Nguyệt ?”
“ là nó.”
Tô Chí Hải kìm mà tăng nhanh bước chân. Khi đến gần, y nở nụ , cất lời chào hỏi.
“Nhị Nguyệt, Ngũ Nguyệt, các ngươi đang đưa Cẩm Trình đến học đường đấy ư?”
Mấy hài t.ử sắc mặt tỏ lạnh nhạt, chỉ gật đầu một cái, thêm gì khác.
Tô Chí Hải vẫn tươi , tỏ vẻ lấy lòng, “Nhị Nguyệt, ngươi nhà các ngươi đột nhiên dọn ? Giờ ở ? Là mua nhà ? Dù chúng cũng là một nhà, dọn ngoài cũng với chúng một tiếng, chúng còn thể đến thăm, mang chút lễ vật qua chúc mừng tân gia.”
Tô Nhị Nguyệt kéo khóe miệng, lạnh lùng xa cách, “Nhị Thúc cần khách khí với chúng như , các ngươi đến phố chắc là việc gì đó? Chúng lỡ việc của các ngươi nữa, bên cũng chút việc.”
Nói xong, nàng liền dẫn Tô Ngũ Nguyệt và Tô Cẩm Trình rời , trực tiếp qua bên cạnh họ.
Khóe miệng Tô Chí Hải giật một cái, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Cái nha đầu bây giờ ngay cả mặt mũi Nhị Thúc như cũng nể, hỏi nó mà ! Nói cho chúng ở thì , chỗ gặp ! Chẳng lẽ sợ chúng cướp nhà của nó ?”
Trương Quế Phương thấy quen với chuyện , “Người nhà họ đều như , bản sống một chút cũng chia sẻ cho chúng , thậm chí còn chúng ! Đều là Tô gia, con đường ăn thì thể dẫn dắt chúng ? Giờ khổ cực như , chẳng kiếm bao nhiêu tiền, mà nhà nó thể cho hài t.ử học, hơn nữa thấy hai nha đầu ăn mặc cũng tệ, chắc chắn kiếm ít tiền. Cho dù như cũng hề tiết lộ cho chúng , một gia đình như , còn chẳng bằng dưng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-52.html.]
Tô Chí Hải lúc nãy cũng nhận thấy mấy hài t.ử ăn mặc , hơn nữa một thời gian gặp, chúng còn gầy gò vàng vọt như , còn cao lên một chút, xem cuộc sống khá giả.
“Đang ghi thù đây mà! Chê chúng giúp chúng, cho nên giờ cũng giúp chúng ... Thôi bỏ , đừng trông mong gì nhà nữa, mau thôi, còn việc, đến muộn sẽ chưởng quỹ trách phạt.”
Trương Quế Phương và Tô Chí Hải tiếp tục bước nhanh về phía .
Tô Ngũ Nguyệt khi rời xa họ thì lộ vẻ chán ghét, “Ta cứ tưởng dọn ngoài sẽ còn gặp nhà họ nữa, ngờ gặp Nhị Thúc Nhị Thím, thật đáng ghét!”
“Ta cũng ghét họ!” Tô Nhị Nguyệt suy nghĩ giống , “Chắc là thấy chúng sống hơn, nên mới trưng bộ mặt lấy lòng như , cũng kiếm chác theo, nghĩ thật ho! Nhà chúng t.h.ả.m đến thế, họ từng giúp đỡ, còn động một tí là nhạo, chúng tuyệt đối cho họ chỗ ở hiện tại.”
“Ta cũng thấy , nếu để họ , khi họ sẽ tìm đến cửa, gây phiền phức cho chúng , dù gây phiền phức thì thấy họ cũng thấy ghê tởm ! Vẫn là qua thì hơn!”
“Không sáng sớm họ phố gì nhỉ...”
“Có khi là tới mua đồ?”
“Không thể nào, mua đồ đến mức hai cùng , hơn nữa Nhị Thúc vẫn việc ở bến tàu, y hẳn là nhiều thời gian rảnh rỗi để chạy tới những nơi khác.”
“Chẳng lẽ họ tìm công việc gì ở đây?”
Tô Nhị Nguyệt trả lời, phỏng đoán khả năng.
“Không là thể...”
“À? Chẳng lẽ chúng sẽ thường xuyên gặp ?”
“Đừng nghĩ nhiều quá, chúng đưa Cẩm Trình đến học đường , họ gì thì , liên quan gì đến chúng , cho dù gặp , chúng cứ coi như lạ là , cần lời thừa thãi với họ.”
“Vâng!”
Đưa Tô Cẩm Trình đến cửa học đường, mấy dừng bước.
“Đại Tỷ, Nhị Tỷ, con đến nơi , các tỷ mau về .”
“Được , con , tối chúng sẽ tới đón con.”
Trước đây Tô Cẩm Trình học đều do Tống Thanh Dao đưa đón, nhưng Tô Nhị Nguyệt cảm thấy thể việc , vì nàng thế Nương đưa Tô Cẩm Trình học và đón về mỗi ngày.
Các hài t.ử đều hiểu chuyện, giúp Nương san sẻ bớt gánh nặng.