Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:19:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lương phố, Trương Quế Phương đang giúp một vị khách cân gạo tẻ.
Bên ngoài, một phụ nhân xách theo một túi vải, khí thế hung hăng bước , liếc mắt liền thấy Trương Quế Phương, bước nhanh đến bên cạnh nàng.
“Vừa nãy là ngươi cân gạo cho !”
Trương Quế Phương thấy giọng giận dữ , theo bản năng đầu , đối diện với khuôn mặt đầy phẫn nộ của phụ nhân.
“Có chuyện gì?”
“Ta mang gạo về nhà cân mới , mua năm cân mà ngươi cân thiếu cho hai lạng!”
“Chuyện thể nào. Lúc ngươi ở đây cân cẩn thận, đủ cân đủ lạng, thể thiếu của ngươi. Ngươi mang về nhà , giờ thiếu hai lạng, điều hợp lý.”
“Sao hợp lý? Chính là gạo mua ở đây. Nếu thiếu, tìm đến gì? Hôm nay ngươi cho một lời giải thích, hoặc là bù phần gạo thiếu cho , hoặc là trả tiền ! Ta đến mua đồ, thể chịu thiệt như !”
Vị khách đang chờ cân gạo thấy cuộc đối thoại của bọn họ, liếc Trương Quế Phương. “Ngươi bán đồ mà cân thiếu cho ?”
“Không ! Ngươi đừng nàng bậy, từng chuyện đó.”
“Không thì tìm đến gì? Thôi thôi, gạo mua nữa, ngươi cũng cần cân cho . Ta tiệm khác mua!”
“Đừng mà, cân xong .”
“Liên quan gì đến , cân xong ngươi đặt chỗ cũ ? Bán đồ mà cân thiếu cho còn mong tiếp tục mua ở đây, dựa cái gì?”
Phụ nhân vẫn bên cạnh: “Ngươi mau cho một lời giải thích! Bằng hôm nay sẽ !”
Trương Quế Phương: “..........”
Thật là chuyện gì , nàng chỉ là một hỏa kế việc ở lương phố, gạo ở đây của nhà nàng. Cân bao nhiêu thì cân bấy nhiêu, thể nào chuyện cân thiếu. Vậy mà phụ nhân vô lý thủ náo ở đây.
Chưởng quỹ thấy động tĩnh, cũng xem xét. “Có chuyện gì?”
Phụ nhân thấy cách ăn mặc của vẻ khác biệt: “Là quản lý ? Hỏa kế nhà ngươi cân thiếu gạo cho , đến đòi lời giải thích, mà nàng còn c.h.ế.t sống chịu thừa nhận!”
Trương Quế Phương giải thích: “Chưởng quỹ, chuyện đó. Từ khi đến tiệm việc, cân đong cho mỗi vị khách đều đủ cân đủ lạng, thể sai sót. Nàng mang gạo về nhà , giờ thiếu, nàng lấy bớt gạo cố tình đến gây chuyện ?”
Phụ nhân càng tức giận: “Ý ngươi là cố tình chiếm lợi? Cũng chỉ mấy lạng thôi, cần thiết xách mấy cân gạo tới lui như ? Ta trả tiền, nhưng mua món đồ đáng lẽ mua, nên đến đây đòi lời giải thích ?”
Chưởng quỹ xong lập tức Trương Quế Phương với vẻ giận dữ: “Ngươi việc kiểu gì thế?”
“.........” Trương Quế Phương nhíu mày: “Chưởng quỹ, thể bảo đảm việc nghiêm túc mỗi ngày, sẽ xảy sai sót như , phụ nữ chính là cố ý!”
“Ngươi mau xin khách nhân!”
“Ngươi bảo xin nàng ? Dựa cái gì? Nàng còn thể chứng minh lúc cân thiếu, dựa cái gì xin nàng ? Rõ ràng là nàng tự mang gạo về nhà lấy bớt thiếu! Tại dung túng cho những khách nhân vô lý thủ náo như ?”
Chưởng quỹ tăng âm lượng: “Không xin , ngươi lập tức rời khỏi đây!”
“.........” Trương Quế Phương vô cùng ấm ức, bao giờ chịu sự ấm ức như , rõ ràng của .
Phụ nhân vẫn giữ vẻ mặt tức giận, chỉ chờ Trương Quế Phương mở lời.
Trương Quế Phương sợ mất công việc , đành sang xin phụ nhân: “Thật xin .”
“Xin là xong ? Ngươi bù phần gạo thiếu cho , hoặc là trả tiền!”
Chưởng quỹ lên tiếng: “Thiếu bao nhiêu gạo, bù cho nàng , cho thêm nàng hai cân nữa!”
Trương Quế Phương đành theo.
Sau khi nhận đồ, sắc mặt phụ nhân khá hơn nhiều. “Vẫn là chưởng quỹ cách việc, cũng uổng công chạy tới đây một chuyến. Quản lý hỏa kế nhà ngươi , nếu chịu thiệt là chính ngươi! Lần xách đồ chạy tới chạy lui nữa !”
Nói xong, phụ nhân mang gạo rời .
Trương Quế Phương mặt đầy khó chịu.
Mà chưởng quỹ còn khó chịu hơn, ánh mắt nàng đầy giận dữ: “Ngươi việc như đấy ?”
“Chưởng quỹ, rõ , hề cân thiếu cho nàng . Nàng mang đồ về nhà, chắc chắn là nàng cố ý chiếm lợi, nên mới như , chúng nên để những như đạt mục đích!”
Chưởng quỹ chỉ tay nàng : “Ta mở tiệm là để ăn kiếm tiền, đắc tội khách nhân, danh tiếng của còn cần nữa ? Nếu nàng ngoài la hét lung tung, ai còn dám đến chỗ mua? Thiệt hại của lương phố hôm nay, ngươi gánh chịu, sẽ khấu trừ công tiền một ngày của ngươi. Lần còn phạm sai lầm như , ngươi trực tiếp nghỉ việc!”
Trương Quế Phương bốc hỏa: “Dựa cái gì mà khấu trừ công tiền của ? Cho nàng thêm hai cân là do ngươi , tại bắt gánh chịu? Mỗi ngày ở đây đều việc nghiêm túc, công tiền thấp lắm , ngươi còn khấu trừ một ngày của , điều hợp lý ?”
“Tiệm của , là quyết định. Ngươi thì thể . Ta sợ chiêu mộ , còn thiếu mỗi ngươi ? Ngươi ngay bây giờ ! Ngày mai thể tìm khác đến !”
Vừa thấy lời , Trương Quế Phương lập tức dịu giọng: “Chưởng quỹ, đừng mà…”
“Làm việc cho , đừng để xảy sai sót như nữa. Nếu , chỉ thể bắt ngươi cút!”
“..........” Trương Quế Phương đầy bụng lửa giận nhưng thể phát tiết ngoài.
Làm việc bên ngoài thật dễ dàng chút nào. Công tiền trong tay , khấu trừ thì khấu trừ, nàng chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng Trương Quế Phương đều , khấu trừ một ngày công tiền, nhưng công việc của nàng vẫn tiếp tục , coi như hôm nay việc miễn phí.
Tối đến, khi về nhà, Tô Tiểu Thiên và Tô Tiểu Tuyết lập tức vây quanh.
“Nương, bây giờ mới về? Bọn con đói .”
Trương Quế Phương con , lửa giận trong lòng càng lớn hơn: “Đói thì tự tìm cách đồ ăn ? Trong nhà gạo mì đều sẵn, cũng còn nhỏ nữa, đốt lửa nấu cơm cũng ?”
“ đây bọn con từng , đương nhiên là .”
“Không thì học! Các con còn trông mong hầu hạ các con cả đời ? Ta việc bên ngoài cả ngày đủ mệt , về nhà còn nấu cơm cho các con!” Trương Quế Phương đầy rẫy oán khí, trực tiếp trút lên đầu lũ trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-49.html.]
Tô Chí Hải về nhà, thấy bàn ăn trống trơn: “Tối nay nấu cơm ?”
“Nấu cơm gì? Ta cũng mới về nhà, mà nấu cơm? Ta mệt ? Đâu chỉ mỗi việc!”
“Ai chọc giận nàng ?”
“Tức c.h.ế.t !!”
“Lại chuyện gì nữa?”
Trương Quế Phương kể sơ qua chuyện xảy hôm nay.
Tô Chí Hải xong cũng mấy ngạc nhiên: “Làm việc bên ngoài chẳng là như ? Người là chưởng quỹ, thế nào thì thế đó. Ý tứ rõ ràng, ngươi thì . Nàng nghĩ những ngày việc ở mã đầu (bến tàu) dễ dàng lắm ? Chẳng cũng là vì tiền! Nếu chỉ vì những chuyện mà nàng tức giận, thì sẽ bao giờ kết thúc, những chuyện tương tự chắc chắn sẽ còn xảy !”
“Gặp khách nhân thích chiếm lợi như quả là xui xẻo cho . Chưởng quỹ phân biệt đúng sai, chỉ lấy lòng khách nhân. Lấy lòng thì thôi , còn khấu trừ công tiền của . nương kiếp, mở một cái tiệm lớn thì ghê gớm lắm , coi hỏa kế gì!”
“Thôi thôi, chuyện qua , nàng ở đây mắng c.h.ử.i ích gì? Chưởng quỹ và khách nhân đều thấy, chẳng tự rước bực ? Mau nấu cơm thôi, cả nhà mấy miệng ăn còn ăn uống gì, thể cứ để bụng đói, ngày mai còn tiếp tục việc.”
Trương Quế Phương càng bực bội hơn: “Tại nấu?!”
“Ta vác hàng ở mã đầu mệt mỏi cả ngày , nàng còn bảo nấu cơm, là đại trượng phu, lý lẽ nào chạy táo phòng?”
“Chỉ là bản lĩnh! Ta cũng việc bên ngoài cả ngày, cũng mệt, dựa cái gì mà việc nấu cơm khi về nhà chỉ là của riêng ?”
“Đừng gây chuyện nữa ? Trong nhà chỉ hai chúng , còn hai đứa trẻ nữa, chẳng lẽ thể để chúng nhịn đói ? Trước đây cơm nước trong nhà vẫn luôn do nàng , nàng bảo , cũng nên hồn, chỉ phí phạm lương thực.”
“.........” Trương Quế Phương tức đến tắc nghẹn trong lòng. Thân là một nữ nhân, gả cho nam nhân sống cuộc sống thì thôi , giờ còn khổ hơn cả hồi ở nhà nương đẻ. Vừa ngoài lụng kiếm tiền, về nhà nấu cơm, cả đống quần áo dơ trong chậu gỗ lớn cũng đều là việc của nàng .
Nàng cực kỳ miễn cưỡng phòng bếp, nấu bữa tối cho bốn .
Vì quá nhọc sức, bữa tối cũng khá đơn giản, chỉ cháo và dưa muối.
Khi bưng , Tô Chí Hải và hai đứa trẻ rõ ràng lộ vẻ bất mãn khi thấy những thứ đó.
“Tối nay chúng chỉ ăn nhiêu đây thôi ?”
“Vậy chứ ngươi còn ăn gì nữa, tình cảnh trong nhà ngươi ? Có tiền thì ngươi cứ việc quán ăn! Không tiền thì đừng kêu ca!”
“Ta chỉ hỏi một câu, nàng cần lớn tiếng la hét như ?”
“Nếu ngươi thông cảm thì cần lớn tiếng ? Ta việc cả ngày ở tiệm lương thực, cũng mệt mỏi, chịu đựng thái độ của chưởng quỹ và khách hàng, còn khấu trừ tiền công. Về nhà nấu cơm cho các ngươi, lòng thể thoải mái? Có cái ăn là lắm , còn kén chọn cái gì?”
“Không vấn đề kén chọn , vấn đề là ăn những thứ no bụng, nửa đêm đói đến mức ngủ , sáng hôm ngoài lụng, lấy sức lực?”
“Muốn ăn thứ khác thì tự mà !! Ta chỉ bấy nhiêu đây thôi, ăn thì ăn ăn thì thôi, chiều hư các ngươi ! Ăn sẵn mà còn lắm tật! Nếu các ngươi nấu cơm xong bưng lên bàn, sẽ nửa lời!”
Giọng nàng lớn, xen lẫn cơn giận dữ mãnh liệt, Tô Chí Hải và hai đứa trẻ dám hó hé, chỉ đành im lặng uống cháo.
Trương Quế Phương vẫn hài lòng, dặn dò hai đứa trẻ: “Tiểu Thiên, Tiểu Tuyết, bắt đầu từ ngày mai, khi và cha các ngươi về, các ngươi nấu xong cơm nước, và đống quần áo dơ trong chậu lớn cũng giặt sạch sẽ phơi lên!”
Tô Tiểu Thiên và Tô Tiểu Tuyết đương nhiên vui vẻ gì, đây chúng từng những việc , cũng .
“Nương, nhưng chúng con nấu ăn.”
“Không thì tìm cách mà học hỏi, chẳng lẽ cứ để một hết tất cả ? Trong thôn bao nhiêu nhà, con cái nhà đều việc, hai đứa ngươi thì , ? Muốn nương các ngươi mệt c.h.ế.t, để cha các ngươi tìm cho các ngươi một nương kế ?”
“Chúng con .........”
“Vậy thì ở nhà việc! Cũng còn nhỏ nữa, đặc biệt là Tiểu Tuyết, càng học giặt giũ nấu nướng, bằng về nhà chồng chẳng gì, nương chồng ngươi mắng ngươi ?”
“.........” Tô Tiểu Tuyết bĩu môi, trong lòng đương nhiên phục, nhưng thấy nàng hung dữ như cũng dám gì thêm.
Tô Chí Hải bực bội cắt ngang: “Được , bớt lời . Nàng thể vì chịu uất ức ở ngoài mà trút giận lên đầu hai đứa trẻ! Nàng cứ để cả nhà đều vui thì mới dễ chịu hơn đúng ?”
“Lời lẽ nào sai ? Hai đứa chúng nó quả thực còn nhỏ, bảo chúng học giặt giũ nấu nướng thì gì là sai? Chiều chuộng chúng như thế là ? Cả hai chúng đều ngoài lụng kiếm tiền, gì nhiều thời gian rảnh rỗi để lo mấy việc nhà ? Kiếm nhiều tiền hơn, cuộc sống gia đình mới khá giả !”
Lời cũng lý, Tô Chí Hải đành gì nữa.
“Những lời , các ngươi rõ ?”
Tô Tiểu Thiên và Tô Tiểu Tuyết đều gật đầu: “Nghe rõ ạ.”
“Ăn xong bữa , hai đứa các ngươi rửa bát đũa. Đừng là , thì vĩnh viễn bao giờ . Ta sinh những việc nhà , lúc bằng tuổi các ngươi, bao nhiêu việc .”
Hai đứa trẻ im lặng.
Sau bữa tối, chúng theo lời Trương Quế Phương, dọn bát đũa bàn mang chậu rửa.
Những ngày khi Trương Quế Phương ngoài , cuộc sống của chúng hề dễ chịu, giữa trưa chỉ thể ăn đồ còn từ sáng, giờ còn rửa bát, thậm chí còn giặt quần áo, liệu thêm nhiều việc nữa ?
Vào đêm cuối cùng của tháng, Tống Thanh Dao gọi tất cả các tiểu nhị trong quán một chỗ, chuẩn phát tiền công tháng cho bọn họ.
Rất nhiều nơi thích giữ tiền công, kéo dài ngày nào ngày đó. Tống Thanh Dao , tiền công của họ cũng chẳng bao nhiêu, ai nấy đều trông chờ đó để nuôi sống gia đình, phát sớm cho họ thì họ cũng thể mang về nhà dùng.
Các tiểu nhị đều ở hậu viện, phát tiền công thì vô cùng vui vẻ, mơ hồ mong chờ khoản tiền thưởng thể .
Tống Thanh Dao lượt phát tiền chuẩn sẵn tay bọn họ.
“Tháng đến đây là kết thúc, quyết định hôm nay sẽ phát tiền công cho các ngươi. Ngoài tiền công cơ bản nhất, còn một tiểu nhị biểu hiện thưởng thêm, các ngươi thể kiểm tra.”
“Đa tạ Đông gia.”
Lục Thành nhận lấy chiếc túi vải nhỏ, cảm thấy nặng trĩu. Tuy mở xem, nhưng dựa trọng lượng cũng thể chắc chắn là thêm tiền thưởng.
Hắn mở túi xem, quả nhiên là cho thêm, còn ít.
Tống Thanh Dao dành cho một ánh mắt tán thưởng: “Nhân cơ hội , khen ngợi tiểu nhị Lục Thành của chúng mặt . Những ngày qua, tất cả công việc của đều ghi nhận, nhưng là xuất sắc nhất, mỗi ngày chạy chạy , pha tiếp khách bỏ sót việc gì, là nhất trong tất cả. Sau các ngươi thể noi gương .”