Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:18:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bàn tổng cộng sáu món, đến cuối cùng ăn sạch còn gì.

“Đủ ? Có cần bảo tiểu nhị mang thêm chút nữa ?”

Tô Nhị Nguyệt cùng mấy đều lắc đầu.

“Nương, cần , con ăn đủ no , thể ăn thêm nữa.”

“Con cũng ăn nổi nữa, thực lúc đồ ăn còn hết con no , nhưng lãng phí, nên miễn cưỡng ăn thêm mấy miếng.”

Tống Thanh Dao khỏi mỉm , “Ăn nổi thì thôi, đừng miễn cưỡng, ăn no đến căng bụng, chẳng sẽ khó chịu lắm ?”

“Nương, đây cuộc sống gia đình khổ sở như , ngay cả cơm cũng ăn no, giờ tuy thể ăn no , nhưng con cũng lãng phí lương thực.”

, lúc xuống ruộng gặt lúa, cấy mạ thì vất vả bao, lương thực đến hề dễ dàng, thể lãng phí.”

Những lời của các con, Tống Thanh Dao cũng thể hiểu, vì từng nghèo khó, nên đành lòng lãng phí đồ ăn.

Trước khi xuyên , mấy trong nhà nàng sống trong thôn, cả ngày ba bữa cơm đều chỉ là một bát cháo loãng.

Thức ăn ngon đối với các nàng mà là thứ khó kiếm.

“Vậy chúng trở về thôi, sẽ đến.”

“Vâng.”

Trên đường về quán, mấy nương con chậm, tiêu hóa thức ăn.

Tô Cửu Nguyệt vẫn còn đang nhớ mùi vị của món sườn chiên giòn, “Lần đến con vẫn ăn sườn chiên giòn!”

“Muốn ăn gì thì cứ ăn đó.”

Lục Thành đặt ấm và chén lên bàn cho khách, thì thấy các nàng trở về, mỉm chào hỏi.

“Đông gia trở về.”

“Ừm, ngoài dùng cơm một chút, ngươi cùng những khác dùng cơm chứ?”

Lục Thành gật đầu, “Đã dùng .”

“Tốt, việc .”

Bên quán mỗi ngày bao ăn hai bữa, trưa và tối.

Tống Thanh Dao và mấy đứa trẻ về hậu viện, bên bàn nghỉ ngơi một lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-41.html.]

Tô Nhị Nguyệt vô tình liếc mắt thấy Lục Thành liên tục chạy ngược chạy xuôi, vô cùng tích cực.

“Nương, tiểu nhị mới đến việc siêng năng, pha ngon, đãi khách cũng chu đáo, một hầu như gánh vác việc bằng hai !”

Tống Thanh Dao cũng thấy rõ biểu hiện của Lục Thành, thanh niên trai tráng tinh thần quả nhiên , chạy nhiều chuyến như cũng thấy mệt.

“Ta cũng . Nếu cứ giữ phong độ như , đến lúc phát tiền công sẽ thưởng thêm một chút để khích lệ.”

Giang Vũ Hà dẫn theo hai nha đến quán, tìm chỗ xuống, liên tục xung quanh, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét.

Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ bao giờ đến cái nơi rách nát như thế để uống .

Tiểu nhị thấy đến liền vội vàng tới tiếp đón, “Cô nương dùng loại gì?”

“Lục Thành ? Bảo đây tiếp đón, pha, uống!”

“...........”

Chát!

Một nén bạc đập xuống bàn.

“Mau , gọi đây!”

Ngữ khí thực sự tệ, nhưng bạc thì cũng thể.

Tiểu nhị đang định hậu viện gọi , lúc chạm mặt Lục Thành đang bưng .

“Lục Thành, ngươi đến thật đúng lúc, một cô nương đến, điểm danh ngươi đến hầu hạ.”

“.........” Khóe miệng Lục Thành giật giật, “Tiếp đón thì tiếp đón, cái gì mà hầu hạ, đây là nơi uống sách, đừng giống như thanh lâu.”

Tiểu nhị tự vả miệng, “ đúng đúng, là tiếp đón, nàng đích danh ngươi, còn cho tiền. Đã ăn buôn bán, tổng chiều theo ý khách nhân chứ.”

Theo hướng ngón tay tiểu nhị chỉ, Lục Thành thoáng thấy Giang Vũ Hà đang ghế, ánh mắt chợt dấy lên một tia chán ghét.

Hắn còn tưởng đủ rõ ràng, ngờ nàng vẫn còn đến!

Thật phiền phức!

Sau khi tầm mắt hai chạm , Giang Vũ Hà cố ý tăng giọng, “Còn mau qua đây, ngươi đến tiểu nhị, chính là kiểu đãi khách như ?”

Lục Thành mặt mày vui, nhưng xét thấy công việc đang , cuối cùng vẫn về phía nàng .

 

Loading...