Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 139:2)

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:24:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy hai quỳ mặt, Tống Thanh Dao vội đưa tay đỡ.

“Mau dậy , đừng động một chút là quỳ, xuống chuyện là .”

Tô Nhị Nguyệt và Lục Thành dậy khỏi mặt đất, theo lời Tống Thanh Dao chỉ dẫn, xuống ghế bên cạnh.

Nàng họ, “Đã suy nghĩ kỹ ?”

“Vâng, suy nghĩ kỹ ạ.” Hai đồng thanh gật đầu.

“Lục Thành, vài lời , kết thành vợ chồng với con gái của , ngươi nhập trại, đến ở rể tại nhà chúng .”

Thật điểm , nhưng Tống Thanh Dao vẫn cần rõ.

Lục Thành gật đầu, “Ta hiểu rõ, Nhị Nguyệt ở , sẽ ở đó.”

“Tốt!” Tống Thanh Dao hài lòng đáp .

Mấy năm trôi qua, Lục Thành cả về vẻ ngoài lẫn tâm trí đều trưởng thành hơn nhiều so với thiếu niên năm nào, Tô Nhị Nguyệt cũng trở thành một đại cô nương, sớm thể tự lập, còn Lục Thành trở thành phụ tá đắc lực của nàng.

Tình cảm của hai ngày càng sâu đậm, việc đến bước trong dự liệu của Tống Thanh Dao.

“Việc quyết định, tiếp theo sẽ chuẩn cho việc hôn sự của hai đứa........”

“Nương, cũng cần quá nhọc lòng, trực tiếp phân phó hạ nhân .”

“Đương nhiên, việc gì thể giao cho hạ nhân sẽ giao cho họ , nhưng những thứ cần chuẩn cho các con, vẫn chuẩn .”

“Nương, kỳ thực đặt nặng những nghi thức thành hôn . Nhà cũng chẳng thích gì, cứ đơn giản trong sơn trang là , cả nhà vài cùng vui vẻ là đủ. Sau chỉ cần sống với là quan trọng hơn tất thảy, những thứ đều là hư danh cả.”

“Ta rõ, ngươi cứ yên tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-1392.html.]

Tin hỉ truyền khắp cả sơn trang, tất cả hạ nhân khi việc đều cảm thấy vui mừng.

Dưới mái hiên treo nhiều lụa hồng, phòng tân hôn càng trang hoàng rực rỡ, vui tươi.

Vài đêm khi thành , Tống Thanh Dao gọi Tô Nhị Nguyệt và Lục Thành phòng.

Nàng bước , thấy bàn đặt chồng chồng giấy tờ và nhiều hộp gấm, cảm thấy lạ lùng.

“Ngồi xuống .”

“Nương, đây là gì ?”

“Đây là phòng khế, địa khế cùng ngân phiếu, hai trăm mẫu ruộng , năm gian thương điếm, sáu ngàn sáu trăm lượng bạc trắng, hai tòa trạch viện, vàng bạc trang sức...” Tống Thanh Dao liệt kê một tràng dài, “Là quà mừng thành hôn tặng cho hai đứa.”

Tô Nhị Nguyệt cau mày , “Nương ý gì ? Ta định phân gia với , cho những thứ gì? Sau khi thành vẫn sẽ ở bên cạnh nương, sẽ xa, cũng cần những thứ .”

“Bất kể phân gia , những thứ cần cho các con đều cho. Làm gì nương nào khi con cái thành cho thứ gì chứ? Đây là tâm ý của , các con nhất định nhận. Các , thành cũng sẽ phần, sẽ thiên vị bất cứ đứa nào. Những năm qua gia tộc tích lũy nhiều gia sản như , nương sớm muộn cũng sẽ già, sớm muộn gì cũng giao tay các con. Lúc thành cho một phần, cách vài năm cho thêm một phần, cuối cùng tất cả đều sẽ thuộc về các con...”

Tô Nhị Nguyệt những lời , sống mũi bỗng cay xè, “Nương đừng những lời như , sẽ đau lòng.”

Tuy ai cũng sẽ đến ngày đó, nhưng Tô Nhị Nguyệt chỉ cần nghĩ đến, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tống Thanh Dao nhạt, “Đứa trẻ , sắp thành , ngươi vui vẻ. Chỉ cần các con vui, cũng sẽ vui theo. Ta chỉ với các con về dự định thôi, cần nghĩ xa xôi quá. Nếu cứ mãi già c.h.ế.t, chẳng sẽ thành lão yêu quái ?”

Tô Nhị Nguyệt gật đầu, “Phải, vui.”

“Thế thì , mang những thứ về phòng các con .”

Tô Nhị Nguyệt những thứ bàn, “Vậy xin nhận.”

“Ừ, cất .”

 

Loading...