Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-11-25 00:24:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Hồng Ngọc đặc biệt mong chờ, "Ngươi xem bảo vật hôm nay sẽ trông như thế nào nhỉ? Kỳ thực sống ngần năm, cũng thấy ít đồ vật đáng giá, nhưng món bảo vật hôm nay là một trân phẩm hiếm đời, tuyệt đối ai từng thấy qua, rốt cuộc là dáng vẻ gì."

"Cứ đợi xem ."

Tống Thanh Dao bình tĩnh đó, xung quanh còn nhiều , khá ồn ào.

Sau khi phiên đấu giá bắt đầu, Trần Hồng Ngọc liền nữa, những xung quanh cũng bớt ồn ào nhiều, đều chuyên chú về phía .

Một cái hộp đặt lên đài, của Sở đấu giá giới thiệu, "Món trân bảo hiếm đấu giá hôm nay, gọi là 'Thủy Tinh Cầu'. Khắp thiên hạ, chỉ duy nhất một quả , giá khởi điểm là một ngàn lạng, trả giá cao hơn sẽ giành !"

Lời dứt, chiếc hộp cất , một quả cầu tròn trong suốt hiện mắt .

Phía quả cầu còn một cái đế, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn nút phía , quả cầu liền bắt đầu phát sáng, phát âm thanh kỳ diệu du dương, đồ vật bên trong còn chuyển động.

Tống Thanh Dao: ".........."

Tất cả trong trường đấu giá đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trần Hồng Ngọc trợn tròn mắt, sức vỗ tay Tống Thanh Dao, "Mau kìa! Bảo vật! Thật sự là bảo vật! Bên trong còn tí hon chuyển động! Trời đất ơi, sống mấy chục năm, từng thấy bảo vật nào như thế . Hèn chi nó đắt đến , cần đến một ngàn lạng bạc."

Đám vây quanh xem cũng đồng dạng cảm thấy mới lạ.

"Món đồ thật quá đỗi thú vị, từng thấy bao giờ."

"Nếu đắt, cũng mua một cái mang về."

"Một ngàn lạng, bớt suy nghĩ , xem qua là ."

"Rốt cuộc là nào đem thứ bán? Món đồ chơi chế tạo ? Thật quá mức thú vị."

Tống Thanh Dao vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng suy xét nhiều khả năng. Quả thủy tinh cầu rõ ràng là thứ nên trong thời đại , chẳng lẽ xuất hiện thêm xuyên khác?

Trần Hồng Ngọc liếc nàng, thấy phản ứng quá đỗi bình thản, "Sao ngươi vẻ như chẳng thấy gì mới lạ ? Đây quả thực là một món bảo vật hiếm khó tìm đó, hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt ."

Đối với dân ở đây mà , quả thật là bảo vật hiếm thấy, nhưng thứ đặt ở thế giới thì quá đỗi phổ biến, chỉ vài chục đồng mạng là thể mua , chỉ trẻ con mới thích.

Tống Thanh Dao khẽ mỉm , " là bảo vật, nhưng thấy mới lạ đến mấy cũng vô ích, dù nó cũng của , cũng thể bỏ nhiều tiền đến để đấu giá."

"Phải , đối với bá tánh bình thường, bỏ nhiều tiền như để mua một quả cầu vẻ đáng, nhưng giàu thì cần bận tâm, họ mua đồ mới lạ về để cất giữ. Ta thì xem, hôm nay rốt cuộc là ai sẽ rước món đồ về nhà."

Sau khi giá thông báo, nhanh giá.

“Một ngàn một trăm lạng.”

“Ta một ngàn hai trăm lạng.”

“Hai ngàn lạng!”

“Hai ngàn một trăm lạng!”

“..........”

Giá tiền ngừng tăng lên.

Trên hàng ghế, một nam t.ử trông vẻ thư sinh cất tiếng hô, “Ta hai ngàn năm trăm lạng! Bảo vật hiếm bậc , hôm nay nhất định giành lấy! Chẳng ai phép tranh đoạt với !”

[Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận 2500 lạng bạc.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-115.html.]

Tống Thanh Dao theo bản năng về phía nam t.ử , từ góc độ , nàng chỉ thể thấy một bên mặt.

Có chút ấn tượng...

Hình như là con gái gặp đường hôm trở về từ sơn trang hôm nọ.

hôm đó chỉ gặp một , đó mấy ngày, Tống Thanh Dao cũng nhớ đến , nên dám chắc đó chính là nàng .

“Đã giá hai ngàn năm trăm lạng, còn ai thêm nữa ?”

“Ta ba ngàn lạng! Món đồ cũng để mắt tới, nhất định !”

“Tốt! Ba ngàn lạng! Còn ai thêm nữa ?”

Tống Thanh Dao vẫn luôn quan sát “nam tử” giúp nàng nhận phần thưởng, khóe miệng y dường như đắc ý cong lên.

“Ba ngàn một trăm lạng!”

Trần Hồng Ngọc ngừng thốt lên kinh ngạc, “Tiền của kẻ giàu chẳng khác gì rác rưởi, mấy ngàn lạng thốt cửa miệng cứ như mấy đồng văn, dân đen cả đời cũng chẳng kiếm nổi ba ngàn lạng.”

“Đây cũng là nơi dân thường sẽ lui tới, những đang đây chắc chắn đều là kẻ gia sản, thích sưu tầm các vật phẩm kỳ lạ. Gặp thứ thích, họ cũng chẳng nề hà việc chi chút tiền.”

“Nói cũng , thấy vẫn sẽ trả giá cao hơn, cuối cùng sẽ lên tới bao nhiêu, bốn năm ngàn lạng hẳn là .”

Sau ba ngàn một trăm lạng, thêm vài giá.

Cuối cùng, quả cầu đó một mua với giá năm ngàn lạng.

Trong lúc Trần Hồng Ngọc và Tống Thanh Dao ngoài, những xem đều đang bàn tán xôn xao.

“Những thật sự quá giàu , bỏ năm ngàn lạng bạc để mua một quả cầu, nhưng quả cầu đó đúng là thật.”

“Hôm nay tới đây cũng uổng phí, ít nhất cũng thấy một báu vật.”

“Món đồ đó vật phàm trần , nếu thể chế tác như ? Vật bên trong còn cử động , còn phát âm thanh êm tai nữa, chừng tinh quái nào đó trú ngụ bên trong chăng?”

Tống Thanh Dao: “..........”

Trí tưởng tượng của những quả là phong phú.

Khi ăn tối, Tống Thanh Dao phần lơ đãng, trong đầu cứ ngừng liên kết “ phụ nữ điên” nàng gặp hôm nọ và nàng thấy ở buổi đấu giá, cũng như quả cầu pha lê .

Người phụ nữ , chẳng lẽ cũng là kẻ xuyên ?

Cố ý giá, nâng giá món đồ của lên cao hơn chút?

“Nương, đang nghĩ gì ?” Tô Nhị Nguyệt nhận thấy vẻ mặt của nàng.

Tống Thanh Dao tỉnh táo , “Nghĩ đến chuyện ăn một chút thôi, ăn cơm .”

“Ồ, chuyện ăn gì đáng lo , cứ cách vài hôm chúng đến cửa tiệm xem xét, nương thể yên tâm, chúng thể nhiều việc .”

“Ừ, các con đều giỏi giang.”

“Đó là do nương dạy dỗ , khi đến đây chúng chẳng gì cả.”

 

Loading...