Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 95: Làm Chăn Bông ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm tỉnh dậy, trong phòng lạnh buốt, hai bên vai nàng đông cứng đến tê dại.

 

Trần Tiểu rúc tròn trong chăn, giọng mang theo vẻ ngái ngủ nồng đậm: "Lạnh quá mất."

 

"Chắc là tuyết rơi ." Trần Giao Giao cũng cựa trong chăn, lạnh thật, nhưng ngủ nữa.

 

Trong chậu lửa vẫn còn chút tàn lửa le lói, chút ấm đó trong thời tiết cũng chẳng tác dụng gì.

 

Lười biếng một lúc, nàng vẫn dậy, nhanh nhẹn mặc quần áo xuống giường.

 

Khi nàng đang bưng bô ngoài, Trần Tiểu gọi nàng , chỉ thấy nhanh nhẹn nhảy xuống giường, giật lấy chiếc bô trong tay nàng đặt xuống đất, giải quyết xong nhanh chóng leo lên giường tự cuộn kín .

 

Trần Giao Giao cạn lời: "Con nên dậy , lát nữa thím hai các nàng sẽ đến đó."

 

"Ta ." Miệng đáp lời, nhưng thấy động tĩnh gì.

 

Trần Giao Giao quản nữa, bưng bô ngoài, mở cửa thấy tuyết trắng phủ đầy sân, tuyết vẫn đang rơi dày, gió thổi qua run lên bần bật.

 

Đổ bô xong, nàng hết đổ tro trong chậu lửa , đốt lửa, đó mới bắt đầu rửa mặt và nấu cơm.

 

Tuyết vẫn rơi, cũng cần quét sân, Trần Bình một lúc cũng dậy, tự giác chuồng gà lấy máng thức ăn.

 

Gạo kê bỏ nồi, ném thêm một nắm rau dại băm nhỏ. Thịt gà và canh gà ở nhà còn khá nhiều, nàng bèn múc một ít đá canh gà về bỏ nồi nấu cùng.

 

Đợi canh gà tan , trong nồi tức khắc tỏa một mùi canh gà thơm lừng.

 

Trần Bình cho gà ăn xong trở ghế đẩu châm lửa, ngửi thấy mùi cũng nhịn mà nuốt nước bọt.

 

"Đại tỷ, là hôm khác chúng ăn một bữa mì canh gà ."

 

"Thèm ?"

 

Trần Bình gật đầu: "Muốn ăn ."

 

"Vậy thì ăn , dù năm nay gạo kê cũng ăn bao nhiêu, ăn ở đây nữa, hai mỗi bữa còn thể ăn thêm chút nữa."

 

Trần Bình chằm chằm lửa trong bếp, giọng khẽ: " đại tỷ ở nhà mãi cơ."

 

Trần Giao Giao , an ủi : "Ít nhất chúng ở cùng một thôn, cũng chỉ mấy bước chân thôi, lúc nào cũng thể qua tìm ."

 

"Ta ." Đệ lúc mới , ngốc nghếch : "Ta cũng thích Ngưu Nhị ca."

 

" , Ngưu Nhị ca năm ngoái mua đất, vì năm nay hai thành sợ lương thực đủ ăn ?"

 

"Chắc là , hai ăn cơm thì tốn lương thực hơn mà."

 

"Ngưu Nhị ca nghĩ thật chu đáo."

 

Nghe câu nào cũng rời Ngưu Nhị, Trần Giao Giao trêu chọc: "Thích đến ?"

 

"Ngưu Nhị ca là , đây hỏi , trong nhà tạm thời thiếu lương thực, nếu cần sẽ mở miệng hỏi mượn ."

 

"Sợ đói ?"

 

"Không đại tỷ đói."

 

Trần Giao Giao những lời mà trong lòng tràn đầy cảm động, thế nào cũng thấy thật ấm lòng.

 

"Yên tâm , nếu cần, sẽ với , dù thành vẫn là đại tỷ của ."

 

"Ừm." Trần Bình gật đầu thật mạnh.

 

Ăn sáng xong lâu, nàng thấy tiếng Vương Nga gọi thím Lưu ở bên ngoài, lâu hai cùng .

 

"Thím hai mau nhà sưởi ấm ." Nàng gọi hai ở phòng Trần Bình.

 

Thím Lưu đáp một tiếng.

 

Trong phòng nhỏ, khi nhóm lửa thì ấm áp, hai tiên sưởi lửa một lúc, đợi ấm áp mới bắt đầu việc.

 

Phụ nữ tụ tập với thì thích líu lo, Vương Nga và thím Lưu chuyện từ đầu thôn đến cuối thôn, nàng cũng ít chuyện phiếm trong thôn.

 

Mèo con Kute

Nàng dậy ném một cành củi chậu, chỉ thấy Vương Nga cũng dậy theo.

 

"Ta cho con b.ú chút, sẽ ngay."

 

"Thím cứ , đường trơn trượt, thím cẩn thận đấy."

 

"Con bé , lớn đến thế , còn thể..." Lời hết, chân thím chợt trượt một cái, ngã nhào ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-95-lam-chan-bong.html.]

Trần Giao Giao giật , theo bản năng đưa tay kéo thím.

 

Vương Nga ngã ngay ở cửa, may mà khuỷu tay chống đỡ nên mặt đập thẳng xuống đất.

 

"Thím ? Có ngã đau ?"

 

"Không." Vương Nga bò dậy, phủi phủi tuyết : "Ta mới chê con lằng nhằng ngã . Được , , hai con cứ việc , sẽ ngay."

 

Nói xong, thím vội vã xa.

 

Thím Lưu : "Không , trời tuyết rơi dày thế ngã một cú là chuyện bình thường, gì đáng ngại ."

 

"Ta nãy giật , cứ tưởng thím đập bậc cửa, mùa đông thế mà đập một cái thì nguy lắm."

 

Nghe nàng , nụ mặt thím Lưu càng rạng rỡ hơn: "Trong đám nha đầu trong thôn , thấy con là hiểu chuyện nhất, chuyện cũng dễ , thím thích ."

 

"Lời đều là sự thật, thím đương nhiên thích ." Nàng mắng yêu mà trêu chọc.

 

Thím Lưu phá lên: "Vẫn là cái tính con , thím chuyện để với con. Ta chuyện với Hồng Mai, nửa ngày nó chỉ , đừng nhắc đến, bực lắm."

 

"Hồng Mai tính tình ôn hòa, thím thì chuyện thẳng thắn, đều cả."

 

Thím Lưu nguýt nàng một cái, càng chân thành hơn: "Con bé chuyện đúng là dễ , đây trúng nó, cũng là thấy nó thật thà ít , loại nhiều chuyện lắm chuyện như Vương quả phụ."

 

"Nó tuy ít , nhưng cũng thật thà, cũng tự nhiên thấy thích."

 

"Con mà, chán ghét là ."

 

" là như ." Thím Lưu xong : "Câu của con cứ như sách , thì... cái từ đó gọi là gì nhỉ?"

 

"Có học thức ?"

 

"Hình như là đó." Thím Lưu : "Ta cũng , nhưng thấy con bé chuyện , dễ thương."

 

"Thím đừng khen con nữa, mặt con thím khen đỏ hết cả ."

 

Thím Lưu nàng chọc ngớt: "Con nha đầu còn khá hài hước đó."

 

Vương Nga về nhanh, cửa : "Hôm nay tuyết trơn thật, về về hai lượt mà ngã ba ."

 

"Có quét dọn ạ?"

 

"Không , hôm nay tuyết trơn thật đó, các con cũng cẩn thận."

 

"Ta ở gần đây, ngoài vài bước là tới , còn thím, bên cạnh nhà Tề một đoạn dốc, ngày thường , hễ tuyết rơi là trơn trượt đặc biệt."

 

"Ta cũng ngã ở chỗ đó, may mà mặc đồ dày."

 

"Lát nữa tìm cho thím một cái gậy, chống cho dễ."

 

"Được." Vương Nga vui vẻ đáp lời.

 

Bốn cân bông cũng chậm, một buổi sáng ba cũng chỉ xong một nửa, đây là vì bông mới vốn tơi xốp.

 

Gần trưa Hứa Hồng Mai qua gọi ăn cơm, Vương Nga đoán bữa cơm ở nhà cũng sắp chín nên cùng theo.

 

Trong bếp, Trần Tiểu dùng dưa chuột om nửa nồi cơm kê, kê bỏ nhiều, chủ yếu vẫn là dưa chuột.

 

Thấy ánh mắt lảng tránh, Trần Giao Giao dùng xẻng đảo qua một cái, chỉ thấy đáy nồi om mấy miếng thịt gà.

 

Nàng gì, chỉ gọi Trần Bình ngoài.

 

Thịt gà tổng cộng om ba miếng, mỗi một miếng lớn.

 

Dưa chuột hầm mềm nhừ, quyện với những hạt cơm nhiều, ăn miệng đầy hương vị béo ngậy.

 

"Chỗ dầu trong bát còn thể quẹt bánh màn thầu mà ăn."

 

Trần Tiểu rụt cổ , nhỏ giọng : "Vậy bỏ ít hơn."

 

"Không , vốn dĩ cũng ăn thường xuyên, xa xỉ một chút cũng ."

 

"Bữa cơm hôm nay thứ đều , chỉ là muối nhiều, mặn."

 

"Ta , bỏ ít hơn."

 

"Bỏ ít một chút xíu thôi."

 

"Được." Trần Tiểu đáp.

 

 

Loading...