Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 92: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Hoành nợ cờ bạc, Viên Tiểu Lan bán
Trần Xảo Diễm trông sắc khí đặc biệt , mặc một bộ y phục mới màu hồng phấn, tóc búi kiểu phụ nhân, thoạt quả thực khác xưa.
“Giao Giao tỷ.” Trần Xảo Diễm gọi nàng một tiếng.
“Xảo Diễm càng ngày càng xinh .” Trần Giao Giao khen một câu.
Không nàng dối, mà là thật sự cảm thấy như .
Trần Xảo Diễm vốn dĩ , khi lấy chồng như nở rộ, trông thật sự .
“Đừng trêu nữa.” Nàng chút ngại ngùng va Trần Giao Giao một cái: “Ta đều nương , tỷ và Ngưu Nhị cũng sắp thành .”
“ , cũng sắp .”
“Hôm nay chúng đến đây thấy cửa nhà Ngưu Nhị đóng, y ?”
“Đi nhà y .” Nàng chớp mắt: “Xem nhà họ Kiều đối với , chiều chuộng mua nhiều đồ như về.”
Nhắc đến điều Trần Xảo Diễm cũng nhịn : “Là bà nội chồng nương sinh con còn yếu, đặc biệt bảo ông nội chồng trấn mua đường đỏ và thịt, trứng gà là của nhà nuôi, cũng nhiều, đều cho mang về hết .”
“Bà nội chồng chừng là hiểu chuyện, phúc khí của còn ở phía đó.”
Dù Trần Xảo Diễm bao nhiêu bất mãn, giờ phút chỉ còn sự vui mừng tràn ngập cõi lòng.
Nghĩ đến ông bà nội chồng và trượng phu, nhất thời nàng càng thêm e thẹn.
Lần họ đến cũng ở lâu, mùng bảy về .
Vương Nga vẻ mặt nỡ, mãi đến khi tiễn đến cổng thôn còn thấy nữa mới thở dài về.
Trần Giao Giao an ủi nàng vài câu, đó về nhà.
Trần Bình và Trần Tiểu hiện đang trong giai đoạn hòa, lẽ vì sai , Trần Bình hai ngày nay đối với sự bao dung của nàng tăng vọt.
Trần Giao Giao cũng quản, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết.
Ba ngang qua nhà họ Viên, thấy cánh cửa đóng mấy ngày cuối cùng cũng mở .
Lâm Tiểu Nương từ trong lỗ cửa bước , vết thương mặt ba giật , là mặt mày biến dạng cũng quá.
Trần Giao Giao định hỏi một câu, thần sắc của Lâm Tiểu Nương khiến nàng ngậm miệng.
Đứng xa một chút, họ thấy tiếng Lâm Tiểu Nương đóng cửa, động tĩnh như đang trút giận, thật khó hiểu.
“Viên Hoành tay cũng quá tàn nhẫn.” Trần Bình nhịn vài câu: “Đây là đ.á.n.h đến c.h.ế.t mà.”
Trần Tiểu hừ một tiếng: “Đáng đời, xem bộ dạng nàng kìa, cứ như chúng chọc ghẹo nàng .”
Vốn dĩ chuyện họ cũng để trong lòng, nhưng đến mùng tám thì trong thôn đến một đám .
Ai nấy đều cường tráng, mặt mày hung thần ác sát, hạng dễ chuyện.
Trần Giao Giao gánh nước chặn đường, khí thế thật sự nàng giật .
May mà đối phương khó nàng, chỉ hỏi: “Nhà Viên Hoành ở ?”
Nàng vội : “Nhà thứ ba từ cuối thôn.”
Nàng chậm rãi theo , khi đến nơi thì thấy mấy đại hán đang chắn cửa nhà Viên gia, động tác gõ cửa như g.i.ế.c , trông đáng sợ.
Trong thôn bao giờ những hung dữ như , dân làng nhất thời dọa sợ.
Trưởng thôn vội chạy đến quát mắng, đàn ông cầm đầu cũng đến gây sự, chỉ : “Viên Hoành nợ tiền ở sòng bạc của chúng , chúng đến thu nợ.”
Mèo con Kute
Nghe đến hai chữ “sòng bạc”, mắt trưởng thôn trợn tròn, như sợ ông tin, đàn ông rút từ trong n.g.ự.c một tờ giấy ấn dấu tay.
Chữ đen nền giấy trắng, còn dấu tay của Viên Hoành, trưởng thôn chỉ cảm thấy giận dữ ngút trời, ông ở cửa chỉ nhà Viên gia mà lớn tiếng quát: “Ngươi cút đây cho !”
Dân làng xưa nay đều thật thà, nếu lỡ dây những , e là trong thôn sẽ ngày nào yên .
Trưởng thôn mặt xong, dân làng cũng dần tụ tập , nhà Viên gia trốn trong nhà dám lên tiếng, đợi một lúc đàn ông cũng hết kiên nhẫn, phất tay mấy tráng hán bên cạnh bắt đầu xông cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-92.html.]
Cửa gỗ va đập kêu “cốp cốp” vang dội, thấy sắp đổ, cánh cửa mới từ bên trong mở .
Viên Tiểu Lan mặt trắng bệch.
Người đàn ông cũng khó nàng, mà hỏi: “Viên Hoành ?”
Viên Tiểu Lan gì, cúi đầu run rẩy vì sợ hãi.
Người đàn ông vượt qua nàng nhà, nhanh lôi Viên Hoành giả c.h.ế.t ngoài.
Người đàn ông chỉ tờ giấy nợ, lời đáng sợ vô cùng: “Trả tiền c.h.ặ.t t.a.y chân?”
“Ta... trả tiền.” Viên Hoành sợ đến mức như chim cút, tay run rẩy chỉ Viên Tiểu Lan: “Con gái , gán cho các ngươi.”
Dân làng lời của y kinh hãi, dù quá thiên vị con gái cũng chỉ là tìm cho nàng một nhà chồng sớm gả , hoặc là bán cho nhà quyền quý nha , chứ bán cho sòng bạc thì mười phần chín phần là bán đến những nơi dơ bẩn, nếu Viên Tiểu Lan thật sự gán cho đám , nào còn đường sống.
“Viên Hoành!” Trưởng thôn quát lớn: “Ngươi đúng là cầm thú bằng, sòng bạc là nơi ngươi thể dính ? Nếu ngươi dám chuyện cầm thú bằng , hãy cút khỏi thôn Trần gia sớm !”
“ !” Dân làng cũng chỉ y mà mắng.
Viên Tiểu Lan mặt xám như tro tàn, sợ đến mức nên lời.
Người đàn ông cầm đầu cau mày nàng một cái, hỏi Viên Hoành: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ta... ...” Viên Hoành hai bên uy hiếp, cuối cùng c.ắ.n răng: “Ta trả tiền.”
Người đàn ông buông y , mặt hung dữ đe dọa: “Đi lấy tiền, đừng hòng giở trò.”
Viên Hoành loạng choạng nhà.
Trong nhà Lâm Tiểu Nương mắng chửi, ngay đó là tiếng Viên Hoành tay.
Viên Lâm và Viên Thái hai em ở cửa sương phòng, vì sợ hãi lý do gì mà cũng tiến lên ngăn cản.
Người đàn ông vì , ánh mắt mấy về phía Viên Tiểu Lan.
Viên Tiểu Lan cúi đầu, c.ắ.n môi dám một lời nào.
Rất nhanh Viên Hoành mang tiền , run rẩy đưa cho y.
Người đàn ông đếm tiền, lập tức nhíu mày: “Còn thiếu mười hai lượng.”
“Ta chỉ bấy nhiêu thôi.”
“Được.” Người đàn ông thu tiền: “Vậy ngươi một tờ giấy giao kèo , con gái ngươi thuộc về , là bán, kết thông gia, sáu lượng còn ngươi trả cho cuối năm, nếu bây giờ sẽ chặt hai tay ngươi.”
“Vị ...”
Trưởng thôn còn lời cầu xin thì đàn ông : “Ta đ.á.n.h phụ nữ, chỉ thiếu một bà vợ ấm giường, chỉ cần nàng an phận sống với , cũng sẽ bán nàng .”
Với phận của đàn ông mà lời hiển nhiên nhiều đáng tin, nhưng Viên Hoành hiển nhiên để tâm, liên tục gật đầu đồng ý.
Cuối cùng Viên Tiểu Lan vẫn đưa , Viên Hoành đất, bộ dạng như thoát c.h.ế.t.
Trưởng thôn chằm chằm y, thần sắc nghiêm nghị: “Lần còn chuyện như , cút khỏi thôn Trần gia, thôn Trần gia chứa hạng như ngươi.”
Viên Hoành liên tục gật đầu, rốt cuộc là sợ .
Lâm Tiểu Nương từ đầu đến cuối ngoài, chỉ thể thấy tiếng nàng lóc gào thét trong nhà.
Dân làng mỗi một ngả.
Dì Lưu vẻ mặt tiếc nuối: “Tiểu Lan thật đáng tiếc, gặp một cha như .”
“Ta , trực tiếp chặt tên Viên Hoành còn đỡ phiền phức.” Trần Giao Giao cũng nhịn mắng.
“Muội Viên Tiểu Lan bán ?”
“Ai mà , lăn lộn ở sòng bạc nào ai lương thiện, nếu Viên Tiểu Lan may mắn, như lời tên đàn ông , chỉ là vợ , nếu may mắn thì...” kết cục nhất định sẽ .
“Viên Hoành đ.á.n.h bạc từ khi nào ?”
“Ai mà ...”