Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 83: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Tam Thịnh chịu uất ức

 

Vừa đưa Trần Tam Thịnh về đến nhà thì Ngưu Nhị cũng đến.

 

Đẩy cửa thấy Trần Tam Thịnh đang lóc t.h.ả.m thiết, chút ngẩn : “Có chuyện gì thế ?”

 

Trần Tam Thịnh lau nước mắt gì.

 

“Không , ngươi đến? Cậu ngươi bọn họ ?”

 

“Vừa .” Ngưu Nhị nàng: “Cậu hai gặp ngươi .”

 

“Là gặp hai .” Nàng mấy thiện ý: “Cậu ngươi gì với ngươi ?”

 

Ngưu Nhị khẽ ho một tiếng, chuyển đề tài sang Trần Tam Thịnh.

 

“Không , thím hai sinh em trai nhỏ, bà nội cứ mắng thằng bé, nó tủi thôi.”

 

Trần Tam Thịnh miệng nhét đầy bỏng ngô, mắt đỏ hoe : “Không thích bà nội.”

 

Thấy bỏng ngô sắp thằng bé ăn hết, Trần Tiểu cuối cùng cũng thấy tiếc, cũng vươn tay lấy một nắm bỏ miệng, bực bội : “Ngươi đừng mượn cớ lóc để lừa bỏng ngô của nhé?”

 

Trần Tam Thịnh liếc mắt nàng một cái, miệng lẩm bẩm: “Lần bỏng ngô của chia một nửa cho ngươi, ngươi đồ ăn ngon cũng chia cho .”

 

“Hôm qua bỏng ngô trong nhà cũng cho ngươi nhiều nhất còn gì.”

 

Trần Tam Thịnh gì nữa, miệng cũng ăn nữa, chỉ là khuôn mặt trông vẻ tủi .

 

“Ta cho ngươi ăn .” Trần Tiểu đảo mắt: “Đừng như bắt nạt ngươi ,” nàng nhanh chóng bỏ bỏng ngô miệng.

 

Trần Giao Giao thấy buồn , luôn cảm thấy Trần Tiểu đôi khi cũng khá đáng yêu.

 

Ngồi một lát Ngưu Nhị về, nàng đưa cửa hỏi: “Trước đây Vương Tiểu Phương bảo ngươi xe đẩy cho nhà họ Trần, thấy động tĩnh gì nữa?”

 

“Chú Trần bọn họ chặt cây muộn , giờ trời lạnh, đợi trời ấm hơn .”

 

“Hôm nay qua nhà họ thấy trong sân mấy khúc gỗ to đang vứt ở đó.”

 

Ngưu Nhị nhíu mày, vẫn : “Gần đây rảnh, trấn.”

 

“Vậy ngươi cứ trực tiếp với họ .”

 

Anh gật đầu: “Trong nhà còn việc, về đây.”

 

Gần trưa Trần Tam Thịnh tình nguyện về nhà.

 

Trần Bình tiễn thằng bé cửa, lúc về thì lo lắng hỏi: “Bà nội bọn họ sẽ còn thích Tam Thịnh nữa ?”

 

“Đừng nghĩ nhiều như , nấu cháo đây.” Nói nàng bếp.

 

Trời lạnh thì dễ đói, nàng múc nửa bát nhỏ lúa, rửa nhiều rau dại thái nhỏ ném nồi cùng nấu.

 

Trần Bình tựa khung cửa hỏi nàng: “Chiều xay bột ?”

 

“Được, Tiểu Tiểu rảnh, chiều hai chúng xay.”

 

Ăn cơm xong ngủ trưa một lát, Trần Bình ở cửa gọi nàng.

 

Đi ngoài thấy bên chân đặt nửa túi lúa.

 

“Ta nhà xí một lát.” Nàng nhanh chóng chạy sân , giải quyết xong về nhà.

 

Trần Bình theo , thấy nàng lục tủ chút khó hiểu hỏi: “Đại tỷ, ngươi quần áo ?”

 

“Không , đưa tiền hỉ phục cho Thúy Bình.”

 

Trong nhà tổng cộng ba lạng mười hai đồng, nàng lấy một trăm mười hai đồng, còn đưa hết cho Trần Bình.

 

“Số bạc đủ dùng , còn ngươi cất .”

 

Trần Bình nhận lấy về phòng.

 

Từ túi tiền lấy bảy mươi lăm đồng, đợi một lát trong sân Trần Bình , hai vác lúa ngoài.

 

Đến chỗ xay bột, nàng đưa lúa cho Trần Bình: “Ngươi , trả tiền.”

 

Trần Bình đáp một tiếng, nhận lấy lúa .

 

Ở cửa Ngô Thúy Bình đang xổm đất nôn mửa.

 

Nghe tiếng động đầu nàng một cái.

 

“Sao thế ?” Nàng vỗ vỗ lưng Ngô Thúy Bình.

 

“Không .” Ngô Thúy Bình một cách e thẹn.

 

Nhìn chằm chằm mặt nàng, Trần Giao Giao hậu tri hậu giác nhận , : “Chúc mừng ngươi.”

 

Ngô Thúy Bình mím môi : “Sao ngươi đến đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-83.html.]

 

“Tiền hỉ phục mang qua cho ngươi đây.” Nàng đưa tiền qua.

 

Ngô Thúy Bình vươn tay nhận lấy, đếm một lượt xác nhận vấn đề gì mới : “Vào nhà một lát ?”

 

“Không , Bình nhi đang xay bột, cũng qua đó .”

 

“Được thôi, giữ ngươi nữa.”

 

Trần Giao Giao đáp một tiếng .

 

Năm gần kề, cối đá dùng cũng nhiều hơn.

 

Nàng đến nơi thì thấy Trần Bình đang xổm đất, Vương Quả Phụ đang đẩy cần cối xay bột.

Mèo con Kute

 

Xem độ mịn của bột, chắc là cũng mới đến lâu.

 

Vương Quả Phụ sẵng mặt, gì, xoay cối cũng nhanh chậm.

 

Đợi lâu, Trần Giao Giao cũng hiểu rõ, chính là cố ý.

 

Nàng dậy vác lúa ngoài, Vương Quả Phụ giả vờ la lên: “Ta sắp xong đây.”

 

“Không đợi nữa, ngươi nửa canh giờ mới xay xong một mẻ, đợi nổi. Ngươi cứ từ từ mà xay, chúng vội.”

 

Vương Quả Phụ gì đó phía nàng cũng rõ.

 

Trở về nhà Trần Tam Thịnh cũng ở đó, thấy các nàng về sớm như Trần Tiểu chút bất ngờ: “Hôm nay nhanh thế?”

 

“Không xay.” Trần Bình giải thích: “Vương Quả Phụ đang dùng cối đá, nàng cứ dây dưa mãi, nên chúng về .”

 

Trần Giao Giao cũng khẽ: “Vậy là Vương quả phụ lên cơn điên , cố tình đó. Cứ để nàng càu nhàu , nhà vẫn còn màn thầu, ăn cháo cũng thôi.”

 

Trong nhà vải để may giày, suy nghĩ một lát, nàng liền bước cửa.

 

Cửa nhà họ Ngô đóng kín, nàng gõ hai tiếng, gọi hai lượt, lâu Hứa Hồng Mai bước .

 

“Giao Giao.” Hứa Hồng Mai nàng mỉm .

 

“Lần mua vải, mua ?”

 

“Chưa, đúng lúc trong nhà bộ y phục mặc nên tháo may, nhưng hôm đó bà nội Chu nhà bà .”

 

“Nhà thôn trưởng ?”

 

, qua hỏi thử xem, chắc là đó.”

 

“Ngoài nhà thôn trưởng thì ? Muội còn nhà ai nữa ?” Nhà khác thì thể trả giá, chứ nhà thôn trưởng thì khó mà mặc cả.

 

“Nhà Tứ gia, cứ qua hỏi thử xem.”

 

“Được , đa tạ.”

 

“Không gì.” Hứa Hồng Mai mỉm đóng cửa.

 

Nhà Tứ gia cạnh nhà Trương Vệ, ngang qua nhà Ngưu Nhị thì thấy cửa khóa, chắc là y lên núi .

 

“Tứ nãi nãi.” Nàng gọi một tiếng ở cửa.

 

Chu Hồng đầu , thấy là nàng, chút nghi hoặc hỏi: “Giao Giao đến đây?”

 

“Ta hỏi bà xem nhà bà bán vải ?”

 

“Có chứ, để lấy cho con.” Chu Hồng dậy nhà, nhanh chóng ôm một đống vải .

 

Vải nhiều, nhưng may mắn là đều dùng .

 

“Hai đồng tiền.”

 

“Cầm lấy .”

 

Vừa đưa tiền ôm vải ngoài, nàng gặp Chu Thúy Hương đang từ trong nhà bước .

 

Chu Thúy Hương liếc những thứ trong tay nàng, vẻ mặt mấy vui vẻ.

 

“Thím thăm họ hàng ?”

 

“Đi xem thím hai của con, con đến mua vải ?”

 

“Vâng, đây may giày , nhà Tứ nãi nãi nên qua xem thử.”

 

“Trong nhà cũng mà.”

 

“Thật ?” Nàng tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta đó, hỏi mấy nhà , cuối cùng mới nhà Tứ nãi nãi .”

 

Nghe nàng , sắc mặt Chu Thúy Hương mới khá hơn một chút, vẫn : “Lần đến nhà mà mua.”

 

“Nhất định .” Nàng vội vàng đáp lời.

 

 

Loading...