Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 54: Tặng Cây Giống ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:56:50
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần chợ phiên, quả nhiên nhiều quầy bán rau dại.
Trong thôn, ngoài nàng , tất cả đều mang theo rau dại, thậm chí vài trông như thể đào từ lúc trời sáng, rau còn tươi.
Tiền Vân cách quầy của nàng hai quầy hàng xa, thấy nàng quả thật mang rau, nhất thời chút ngạc nhiên.
Trần Xảo Diễm khôn ngoan hơn, chỉ cần hỏi là rao bán một văn tiền ba nắm, chỉ cầu bán hàng là đủ.
Vừa một món hàng, mặt nàng liền hiện rõ ý .
Giỏ Trần Bình đan , chỉ cần đặt ở đó thôi ít hỏi giá.
“Cái là cái thứ sáu .” Trần Tiểu phiên chợ qua tấp nập. “Toàn là hỏi giá, chẳng ai mua cả.”
“Bình thường thôi.” Nàng an ủi. “Ba mươi văn cũng ít , chẳng cân nhắc kỹ lưỡng ?”
Ánh mắt Trần Tiểu đang đám đông chợt sang nàng: “Đại tỷ, thấy tỷ hình như đổi nhiều, đôi lúc những lời tỷ còn hiểu nữa.”
“Có ?” Nàng nghi hoặc.
Trần Tiểu gật đầu, sang chuyện với phụ nữ quầy hàng của nàng.
Nàng đang hồi tưởng lời của Trần Tiểu, thì một giọng của một bé trẻ gọi nàng một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Nàng ngước mắt, liền thấy bé mặt chừng tám chín tuổi, y phục vẻ nhà bé điều kiện khá giả, bé chỉ cái giỏ hỏi: “Tỷ tỷ, cái bán thế nào?”
“Ba mươi đồng.”
Cậu bé liền móc tiền .
Nàng vội hỏi: “Đệ mua cái gì?”
“Đựng đậu.”
“Đệ tự quyết ?”
“Được.” Cậu bé gật đầu, đưa tiền qua.
Nàng đang còn chần chừ, thì một đàn ông trẻ tuổi tới, ánh mắt đầu tiên cái giỏ, đó xoa đầu con trai .
Trần Giao Giao lúc mới vội vàng nhận tiền.
Người đàn ông thấy rau dại quầy của Trần Xảo Diễm, tiện miệng hỏi một câu: “Bán thế nào?”
“Một văn tiền ba nắm.”
“Cho hai văn tiền.”
Người đàn ông xong, bé móc thêm hai đồng tiền đưa qua.
Thu tiền, giao hàng, thấy xa, Trần Xảo Diễm lúc mới : “Hai cha con thật kỳ lạ, gì đứa trẻ con nào cầm tiền chợ.”
“Trông như là thương nhân .”
“ là giống bình thường chúng .” Trần Xảo Diễm phụ họa.
Cả buổi sáng chỉ bán một cái giỏ, khăn tay của Trần Tiểu cũng bán hai cái.
Đồ đạc nhiều nhưng kiếm ít.
Thấy thời gian gần đủ, nàng lúc mới dậy Trần Xảo Diễm hỏi: “Ta mua chút muối, mua gì ?”
Trần Xảo Diễm xua tay. “Muội , gì mua.”
Trần Tiểu khúc gỗ, mắt chằm chằm quán xa, trông vẻ khát.
“Đi mua một bát , chúng cùng chia .” Nàng đưa một văn tiền qua.
Trần Tiểu ngẩng đầu, nhanh chóng cầm tiền .
Trần Xảo Diễm , cũng kìm l.i.ế.m môi. “Một đồng tiền lận đó.”
“Người quan trọng hơn, cũng mua một bát , dù rau dại cũng bán tiền mà.”
Trần Xảo Diễm vẫn lắc đầu, nước mang tới, Trần Tiểu đưa cho nàng .
Nàng uống hai ngụm, để hơn nửa bát cho , đó dặn dò: “Đệ trông coi quầy hàng nhé, sẽ ngay, ai mua giỏ thì hai mươi lăm đồng cũng thể bán.”
Trần Tiểu vùi mặt bát, gật đầu.
Giờ tan chợ, trấn vẫn còn khá đông, nàng khỏi tiệm muối liền thấy gọi một tiếng.
Quay đầu , thì là Thành T.ử Hưng.
Thành T.ử Hưng tay xách một gói muối, hỏi: “Muội cũng đến mua muối .”
Mèo con Kute
“Phải, đang dọn hàng ở chợ, sắp về , tiện ghé mua chút muối...” Nàng quanh, hỏi: “Xảo Xảo đến ?”
“Nàng t.h.a.i , tiện.”
“Chuyện khi nào ?”
“Hơn một tháng , mấy hôm trời mưa nàng ngã, đến tìm đại phu lấy ít thuốc.”
“Có nghiêm trọng ?”
“Không đáng ngại lắm, lấy t.h.u.ố.c cũng là để an tâm, gặp thì phiền về với nhạc phụ và nhạc mẫu hộ một tiếng, mấy ngày nay bận, tiện về báo tin mừng cho họ.”
“Được, về nhất định sẽ .”
Thành T.ử Hưng lúc mới chỉ tiệm t.h.u.ố.c xa. “Vậy lấy t.h.u.ố.c đây.”
“Đệ , cũng về .” Nàng một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-54-tang-cay-giong.html.]
Sau khi chia tay, Trần Giao Giao vẫn kìm đầu một cái.
Phụ nữ gả mà m.a.n.g t.h.a.i cố ý về nhà đẻ báo tin mừng thì ít, bất kể lời Thành T.ử Hưng là thật giả, nhưng ít nhất tai cũng khiến cảm giác coi trọng những nhà đẻ .
Về đến quầy hàng, nàng liền kể chuyện cho Trần Xảo Diễm.
Trần Xảo Diễm xong cũng vui mừng, nhưng ngay đó tắt nụ .
Nàng chỉ xem như thấy, nghiêng đầu chuyện với Trần Tiểu.
Lại đợi một lát, khi những bán hàng đều bắt đầu dọn dẹp thì họ cũng nhanh chóng dọn theo.
Rau dại mà trong thôn mang cơ bản đều bán bao nhiêu, khỏi chợ xa thì đều vứt bỏ hết.
Trần Xảo Diễm sờ sờ túi tiền : “Bán rau dại mệt chẳng kiếm tiền, vẫn bán đồ thêu thùa thôi.”
“ là như .”
“À đúng .” Nàng : “Muội giày ? Vương nãi nãi chút vải bán.”
“Vương nãi nãi nào?”
“Nhà Lý đại ca.”
“Lát nữa tìm bà hỏi xem.”
Vải họ dùng để giày đều là vải tháo từ quần áo cũ thể mặc , một bọc lớn cũng chỉ ba bốn đồng, cũng rẻ.
Ngưu Khang Niên sẽ đến quả nhiên đến.
Nàng đang ở trong vườn rau dựng giàn cho dưa chuột và đậu đũa thì thấy Trần Bình gọi một tiếng “Ngưu thúc” trong sân.
Nàng để ý, dựng giàn xong dọn dẹp chuồng gà một lượt.
Mùi chuồng gà và nhà xí cộng vẫn khá nồng, đặc biệt mùa hè côn trùng nhỏ nhiều hơn, dễ gây dịch bệnh và một bệnh khác.
Nàng quét phân gà ngoài, lấy hai nắm lúa đốt trong chuồng gà để khử mùi, rắc một lớp tro mỏng ngóc ngách của chuồng gà.
Máng ăn và máng nước cũng bẩn, nàng dứt khoát rửa sạch luôn thể.
Dọn dẹp xong , nàng phát hiện Ngưu Khang Niên vẫn còn ở đó.
Hắn tay đang vuốt ve cành liễu, Trần Bình cúi đầu tự bận rộn.
Nàng liếc một cái, : “Trời tối , Ngưu thúc vẫn về ăn cơm ?”
“Về đây.” Ngưu Khang Niên dậy, khi còn quên khen Trần Bình một câu: “Đứa trẻ khéo tay thật, đan còn hơn cả .”
Trần Bình ngẩng đầu, nàng một tiếng vườn rau.
Cây ăn quả phát triển , nàng chọn một cây nhất dùng xẻng đào , tranh thủ trời tối ôm về nhà họ Trần.
Trên đường gặp Tôn Hồng Xuân, nàng chằm chằm cây con trong tay nàng hỏi: “Đây là cây giống gì ?”
“Cây giống ăn quả.”
“Từ mà ?”
“Ta trồng đó.”
“Còn nữa ?”
“Có mấy cây, định bụng mang chợ bán lấy tiền.”
“Tặng dì một cây .” Tôn Hồng Xuân trơ trẽn .
Trần Giao Giao nhanh chân rời , xem như thấy.
Trong ống khói nhà họ Vương bốc lên khói trắng, nàng thấy Vương Nga đang nấu cơm.
Trần Chí Hùng mấy từ trong nhà bước , chỉ liếc mắt một cái liền kinh ngạc hỏi: “Đây là cây ăn quả ?”
“ thím hai.” Nàng : “Những quả các đưa cho cùng với cây ăn quả núi, gieo trồng nên nghĩ bụng đào một cây biếu các .”
“Mới đào xong thì mau trồng xuống , hai ngày nay tưới thêm chút nước, dễ sống lắm.”
“Con trồng bằng cách nào ?” Trần Chí Hùng kinh ngạc hỏi.
“Phơi khô, bóc vỏ, dùng vải ướt bọc cho nảy mầm là dễ lắm.”
“Một cây là đủ ?” Nàng hỏi.
“Đủ , đủ .”
“Con trồng nhiều lắm ?” Vương Tiểu Phương cũng nhịn hỏi một câu.
“Cũng nhiều lắm, định bụng chợ bày sạp bán cây giống kiếm tiền.”
“Đây là một cách .” Trần Chí Hùng : “Con bé của cách đó.”
Nàng nhẹ một tiếng, hỏi: “Ông nội, chú hai, các thấy cây giống bán bao nhiêu là thích hợp?”
“Chừng trăm đồng tiền đồng thôi, cụ thể thì cũng rõ, con cứ thử bán như , nếu bán thì bán rẻ hơn.”
“Được, đây.”
“Đi .” Trần Chí Hùng gọi Trần Xảo Diễm một tiếng: “Con tiễn chị con .”
Bước khỏi cửa, Trần Xảo Diễm cũng nhịn khen ngợi: “Giao Giao tỷ, tỷ thật lợi hại.”
“Chỉ là ngẫm nghĩ lung tung thôi.” Nàng phất tay: “Mau đừng tiễn nữa, về thôi.”