Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 215: Sinh Được Một Tiểu Tử Béo Trắng ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:44
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa rả rích hai ngày, đến chiều tối trời xuất hiện hai dải cầu vồng. Bọn trẻ trong thôn la hét chạy tới chạy lui, nhanh đó liên tiếp vang lên tiếng quát mắng của lớn.
Chuồng thỏ ban đầu khá lớn và cao, nhưng hai cái lồng lớn vẫn dựng lên.
Ngưu Nhị thuần thục đào hố chôn cọc, Trần Giao Giao vươn tay ước lượng chiều cao: “Đây là tầng cuối cùng .”
“Đủ .” Ngưu Nhị : “Loài đẻ con nhanh quá, một ổ thỏ còn nhiều hơn. Đến lúc đó cứ g.i.ế.c thỏ phơi khô một ít.”
“Đáng tiếc quá.”
“Có gì mà đáng tiếc. Nhà đất chật, chỗ nuôi nhiều. Dù chúng cũng tích trữ lương thực, phơi khô cũng thôi.”
“Được thôi.” Nàng gật đầu.
Lương thực trong nhà năm nay nàng phơi đầu xuân. Giờ trong sân chất đầy củi, thế là nàng hỏi: “Lương thực trong nhà cần phơi ? Đầu xuân mưa nhiều nên phơi.”
“Đợi dọn dẹp củi xong hẵng phơi.”
“Được.” Nàng gật đầu đáp lời, hỏi: “Có cần giúp ?”
“Không cần, nàng nấu cơm , thời gian cũng còn sớm nữa.”
“Tối nay nấu cháo ?”
“Sao cũng .”
Trần Giao Giao mỉm , vườn rau hái ít rau xanh ngắt một nắm hành lá .
Mấy ngày nay Ngưu Nhị lên núi đều ăn cơm và mì, mì trong nhà cũng hết, lương thực cũng vơi hơn nửa bao.
Nàng đặt rau lên thớt trong bếp, lấy một cái bát múc hạt kê, trở về lấy ba quả trứng gà.
Cháo rau dại, rau xanh xào, trứng hấp.
Trứng hấp mềm mượt Ngưu Nhị cũng thích. Mấy ngày nay bọn họ ngay cả đậu phụ cũng mua, thèm thì hấp một bát trứng hấp.
Ăn cơm xong trời còn tối hẳn, Ngưu Nhị hậu viện chia lồng thỏ. Có những ổ thỏ con thứ hai đời, may mà ổ lớn, lúc sống cũng quá chật chội.
Thỏ năm ngoái cũng đến vài con, hai ổ năm nay nàng thậm chí còn đếm kỹ.
Ngày hôm , trời quả nhiên quang mây, trong sân đọng ít nước, phơi cả buổi sáng mới khô .
Sáng sớm, thôn trưởng tranh thủ thời gian đến nhà, Ngưu Nhị thể từ chối nên đành một chuyến.
Nàng quét dọn căn phòng một lượt, đó thì thấy gọi tên Vương Nga.
Giọng vẻ cấp bách, nàng nhịn cũng ngoài một cái.
Ngoài cửa còn ai, trong lòng nàng lẩm bẩm chuyện gì về phòng.
Gần trưa Ngưu Nhị trở về, mu bàn tay một vết thương, trông như gỗ đ.â.m trúng, hai bên da thịt lật trông chút ghê rợn.
“Làm mà thế?”
“Cũng bọn họ mượn công cụ ở , lưỡi d.a.o cũ quá bén, tay trượt nên đ.â.m trúng.”
“Chiều còn nữa ?”
“Phải chẻ củi.”
“Nhà thôn trưởng thật sự tính kinh doanh xe lừa ?”
“Thôn trưởng tuổi cao, thể ngoài tìm việc . Lý do khi phân gia giữ con lừa e là ý định .”
“Vậy thì quá. Sau các ngoài cứ trực tiếp xe lừa là , cũng đỡ bộ.”
Hắn gật đầu: “Xe xong thì xem bọn họ định tính toán thế nào.”
Buổi chiều như thường lệ lên núi. Mấy ngày nay Hứa Hồng Mai nhiệt miệng, khóe môi sưng tấy cả một cục, đến cả miệng cũng mở .
Gặp mặt cũng gì, chỉ một tiếng suýt nữa thì rách cả miệng.
Trần Tiểu liếc Ngưu Nhị trong sân, nhỏ giọng : “Lý Nhạc Hà hôm nay sinh .”
“Là giữa trưa đó ?”
“Chính là lúc đó, Lý Nhạc Hà đang phơi dưa chuột, đột nhiên chuyển .”
Trần Giao Giao gật đầu, thì tiếng nàng thấy hôm nay là tiếng gọi Vương Nga vài giúp đỡ đỡ đẻ.
Trong thôn bà đỡ, đều là các nữ nhân trong thôn tự đỡ đẻ.
Ba ngoài thôn, khi ngang qua nhà Tứ gia vẫn thấy tiếng Lý Nhạc Hà kêu đau, nghĩ đến cũng sắp đến lúc, sắc mặt Trần Giao Giao liền trắng bệch.
Mang t.h.a.i hai thường dễ hơn đầu, mấy đào cỏ xong trở về thì Lý Nhạc Hà sinh, trong sân vang tiếng vui vẻ, là một nam hài.
Trần Tiểu bĩu môi: “Để Trần Nhị Lệ đúng .” Nàng về phía bụng Trần Giao Giao, mang theo chút lo lắng.
Trần Giao Giao vỗ vỗ đầu nàng, : “Đừng lo lắng vớ vẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-215-sinh-duoc-mot-tieu-tu-beo-trang.html.]
Trần Tiểu thở dài: “Chẳng lẽ thật sự để nàng trúng ?”
“Nàng lang trung, ngươi tin lời nàng gì.”
Đến cửa nhà thì chia tay, trong sân Ngưu Nhị đang đất uống nước, bậc thềm nhà chính xếp chồng chất nhiều củi bổ.
“Đã về .” Ngưu Nhị một tiếng cũng động đậy.
Trần Giao Giao đáp lời, đặt giỏ và làn xuống cũng bếp uống một ngụm nước.
Ngưu Nhị theo , đặt bát xuống : “Củi bổ mấy ngày nay cứ phơi ở sân , mấy hôm nữa sẽ kéo bán, còn thì cho kho củi từ từ phơi khô, phơi hết ở sân thì quá lộn xộn.”
“Được.” Nàng hỏi: “Tối ăn mì chứ?”
“Sao cũng .” Hắn bước ngoài: “Ta bổ thêm một lát nữa.”
Trần Giao Giao cũng cần hái rau dại và phơi cỏ cho gà, đáp một tiếng hậu viện bận rộn.
Mấy trăm con thỏ con cùng thỏ giống mỗi ngày cũng ăn ít cỏ, nàng cho mỗi ổ một ít kiểm tra từng chuồng một lượt.
Không xem thì , kiểm tra một lượt thì phát hiện hai con thỏ c.h.ế.t.
Chuồng thỏ vốn cao, cũng chúng cách nào mà tự treo c.h.ế.t nóc thông gió của chuồng.
Khe hở giữa các thanh gỗ nóc lớn, khi Ngưu Nhị cũng cân nhắc đến độ cao nên quá chú trọng, ai ngờ hai con thỏ tự treo cổ c.h.ế.t.
Hai con thỏ đều đang thai, nàng ném chúng xuống đất sân gọi Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị xách d.a.o đến lột da, đùa cợt : “Chính xác là mấy ngày nay thèm thịt.”
“Chỉ là đáng tiếc cho lũ thỏ con.”
“Không , nhà còn nhiều.”
Thỏ con thể ăn nên trực tiếp vứt , hai con thỏ đưa cho nhà Trần Bình một con.
Thỏ lúc béo, nàng dùng dầu mè xào thịt thêm một bát nước hầm, múc nửa bát bột lúa mạch để nấu mì.
Rau xanh trong nhà đang lúc mọc nên nàng cho nhiều một chút, đợi mì nấu xong thì thịt cũng chín.
Thỏ nhiều mỡ, ăn thịt mềm mà ngán, một bát thịt thỏ hai ăn một lát hết.
Ngưu Nhị ăn nốt chút nước mì và rau xanh còn trong nồi.
Ban đầu thể cảm thấy gì, nhưng giờ ăn no uống say thì bắt đầu buồn ngủ, chớp chớp mắt uống nốt chút canh còn đáy bát, dậy đặt bát xuống sân ôm củi.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng rõ, khi đổ nước cám, Trần Giao Giao gọi nhà nghỉ ngơi.
Ngưu Nhị vật xuống giường, mệt mỏi hỏi: “Nàng hôm nay ngâm chân ?”
“Không động đậy, chân đau.”
“Ngày mai nữa, tranh thủ hái một giỏ đủ ăn là , cỏ qua mùa đông tính , thật sự thì g.i.ế.c gà, sang năm nuôi là xong.”
“Không chuyện gì to tát, ở nhà cứ mãi cũng , ngủ lâu còn thấy mệt.”
Ngưu Nhị đáp lời, Trần Giao Giao sang mặt , phát hiện ngủ .
Nàng cũng mệt , nghiêng vịn cái bụng rõ rệt ngủ .
Sáng sớm, hàng bán đậu phụ đến, Ngưu Nhị bưng bát cửa, lâu về.
“Lý Nhạc Hà sinh một đứa con trai.”
“Đoán , hôm qua hái cỏ về nhà nàng chuyện to.”
Mèo con Kute
“Làm nàng ?”
“Trần Vương Hoành đang mua đậu phụ, chủ động với .”
“Nhà Tứ gia vì chuyện cháu trai mà đối với Trần Vương Hoành cũng mấy thiết, giờ nam hài , cũng khó trách Trần Vương Hoành vui mừng, gặp ai cũng báo một tiếng.”
Ngưu Nhị khẽ một tiếng, : “Cũng là vì đứa trẻ, Trần Bân vốn dĩ cũng cách lấy lòng hai ông bà già hơn Trần Vương Hoành.”
“Người ai cũng thích lời ý , nàng xem nhà Trần Nam, Tứ Nha m.a.n.g t.h.a.i cả ngày bận rộn ngơi nghỉ, ngược Liễu Thúy cả ngày chỉ quanh quẩn bên Nhị thẩm, việc cũng chẳng gì, cuối cùng Tứ Nha vẫn tiếng nào.”
“Trần Tam ở nhà.”
“Trần Tam cũng giống sẽ thiên vị Tứ Nha.”
“Không thiên vị Tứ Nha, Trần Tam cũng ngốc, Tứ Nha dù cũng là vợ , cứ mãi bắt nạt Tứ Nha thì cũng mất mặt.”
Nàng thở dài: “Tứ Nha cái tính cách đó cũng , quá nhút nhát, Nhị thẩm đây nhắc đến nàng còn là thật thà, bây giờ ngay cả nhắc đến cũng nữa.”
“Nàng cứ mãi như , Trần Tam cũng sẽ xem nàng gì, lâu dần nàng ở Trần gia cũng sẽ dễ sống.”
“Có lẽ là gia đình nàng đối xử , nàng quen cũng sửa .”
Ngưu Nhị gật đầu, đặt bát xuống ngoài bổ củi.