Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 212: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Tiểu Hoa cầu hôn
Tôn Nguyệt Nương và Lý Mai đều là những việc nhanh nhẹn, công việc vốn mất mấy ngày mới xong, hai ngày thành.
Về đến nhà thời gian vẫn còn sớm, trong sân lừa kéo một đống lớn, Lý Mai dùng xẻng dọn dẹp, xúc một xẻng đất lấp kín chỗ đó.
Tôn Nguyệt Nương vẫn như thường lệ bếp nấu cơm, trái Trần Giao Giao chủ nhà thì nhàn rỗi vô cùng.
Hai ngày mai sẽ rời , ba chuyện một hồi lâu, mãi đến khi buồn ngủ chịu nổi mới ngủ. Mở mắt trời sáng, con lừa trong sân cứ kêu mãi ngừng.
Tôn Nguyệt Nương ngáp mặc quần áo, như tự với như cho hai : "Hôm nay là về đây."
"Cữu mẫu rảnh thì cứ ghé qua, nhà xe lừa cũng tiện mà."
"Chuyện đó thì đúng ." Nói xong thở dài một tiếng: "Trong nhà cũng bận rộn, năm nay còn phơi cỏ gà, cũng thời gian thăm nom ai. Chờ đến khi con gần sinh, chúng đến một chuyến. Ngưu Nhị ngoài , con một ở nhà là đầu sinh nở, chúng cũng yên lòng."
"Tổ mẫu của con vốn định chờ con sinh xong mới đến, nhưng Minh Ngọc trong nhà chúng đều chăm sóc, con lớn trông nom, tổ mẫu con lo lắng lắm, ngày ngày cứ nhắc mãi."
"Vậy các thím về với tổ mẫu giúp con, một con vẫn , bảo đừng bận lòng."
"Không bận lòng . Con và Minh Ngọc đến thời gian sinh cũng gần như , ngày ngày trông nom Minh Ngọc, thể nhớ tới con chứ."
Trần Giao Giao mỉm , cái cảm giác khác quan tâm cũng khá .
Ruộng đất nhà họ Trình vẫn gieo trồng xong, dùng bữa sáng xong hai liền rời .
Nàng bắt mười tám con thỏ nhét trong giỏ, dùng dây gai nhỏ khâu miệng giỏ .
Đánh xe lừa cũng nhanh, nàng cũng sợ chúng ngạt thở.
Tôn Nguyệt Nương từ trong lòng móc một túi tiền, Trần Giao Giao lập tức đưa tay ngăn , : “Lần ghé qua hãy đưa cũng .”
“Đã mang theo .” Tôn Nguyệt Nương nhất quyết đưa tiền, mười tám con thỏ tổng cộng bốn trăm năm mươi đồng.
Dặn dò thêm vài câu, hai mới đ.á.n.h xe lừa thẳng.
Trần Giao Giao ở cửa dõi mắt theo các nàng xa, trong lòng thầm nghĩ đầy ngưỡng mộ, nếu nhà nàng tiền cũng sắm một chiếc xe lừa để chợ phiên.
Việc đồng áng xong, giờ cũng chẳng gì để . Nàng nhân lúc trời nắng , vác chăn màn phơi.
Ngoài đồng Trần Tiểu và các em vẫn còn bận rộn. Năm nay thể nàng khỏe nên giúp, nàng vác giỏ xuống chân núi hái ít cỏ.
Cỏ xanh phần lớn mọc đất hoặc hai bên đường, chẳng mấy chốc hái nửa giỏ.
Sáng muộn, hái cỏ xong trở về vặn cùng dân làng.
Trần Tiểu sáp gần nàng, mắt giỏ, hỏi: “Người nhà họ Trình ?”
“Đi .”
“Các nàng đến gì là đặc biệt đến giúp ngươi đồng?” Vương Nga cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đến đồng.”
“Ố…” Thím Lưu ngạc nhiên, “Người nhà dượng Ngưu Nhị thật là lạ, còn xe lừa nữa.”
Ngô Xuân Hoa phía hừ lạnh một tiếng, nhanh chân bỏ .
Thời gian thoáng chốc đến tháng năm. Bọn thỏ con trong nhà rời ổ hết cả, cộng mấy trăm con. Lồng rõ ràng đủ dùng nữa, Trần Giao Giao chút đau đầu, nên cho .
Ngoài sân, lũ trẻ trong thôn đang ồn ào, vẫn thể thấy tiếng Vương Nga gọi nàng.
Nàng cất tiếng đáp lời, nhanh chân cửa.
Hôm nay là ngày Cao Tiểu Hoa đính hôn. Dân làng giờ đều rảnh rỗi, từng , từng một chạy xem náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-212.html.]
So với căn nhà rách nát ngay cả mưa cũng che nổi, căn nhà mới xây thật . Dù vẫn là nhà đất, nhưng trông tươi tắn hẳn.
Phương Tiểu Đào hôm nay mặc bộ y phục mới, dáng vẻ mỉm trông dịu dàng. Nàng cầm trong tay một túi bỏng ngô, chia cho mỗi đứa trẻ cửa một ít.
Nhà trai giờ còn đến, trong sân tụ tập nhiều . Chuyện xây nhà dường như cũng qua , cũng kẻ rôm rả.
Cao Tiểu Hoa nhiều, cùng Cao Tâm và mấy nữa xổm ở cửa, mắt thỉnh thoảng cửa, trông vẻ căng thẳng.
Trần Tiểu cũng hỏi Phương Tiểu Đào xin một nắm bỏng ngô, sáp gần nàng, thầm thì : “Nhà mà Phương Tiểu Đào tìm cho Cao Tiểu Hoa là lắm , gả cho Ngô Nguyên? Hai nhà gần đến thế.”
“Đừng nữa.” Nàng dùng khuỷu tay chọc nàng một cái, “Ở đây nhiều thế , vạn nhất thấy mà hỏi chẳng khó xử ?”
Lại đợi một lát, khi mặt trời cho da mặt nóng ran, lũ trẻ trong thôn reo hò ở cửa. Lại đợi thêm một lát, nhà trai đến.
Người đó vóc dáng cao, mặt đen sạm, chỉ tướng mạo thôi thấy tính tình .
Cùng với còn một đàn ông, tuổi tác xấp xỉ Trần Chấn Cường, lẽ trẻ hơn vài tuổi.
Phương Tiểu Đào mời bọn họ nhà, Cao Tiểu Hoa chạy nhà bếp. Trần Giao Giao thấy đàn ông lướt qua mặt nàng ngượng nghịu.
Hai nhà trò chuyện vài câu, đó nhà trai bắt đầu kể tỉ mỉ lễ vật đính hôn.
Con gái ở mười dặm tám làng gần đây đều giá như . Dân làng cũng chẳng thực sự tò mò, đơn thuần chỉ là đến xem náo nhiệt.
Hoàn thành xong các nghi thức cần thiết, thời gian cũng gần trưa. Trần Giao Giao với Trần Tiểu một câu , chẳng mấy chốc những khác cũng tản .
Cây ăn quả trong nhà quả nhỏ, lớn bằng đầu ngón tay. Không nhiều, chỉ mười mấy hai mươi quả.
Nàng đơm cơm, khi ném nắm cỏ cho thỏ bắt đầu lo lắng chuyện lồng thỏ.
Ép mấy con thỏ trong nhà với , đại khái thể nhường bảy tám cái lồng. Chỉ là lứa thỏ tiếp theo sẽ chỗ ở.
Chiều, nàng và Trần Tiểu cùng vài khác vẫn hái cỏ như thường lệ.
Dưới chân núi Trần Minh đang chăn lừa và nhặt củi khô, Trần Nhị Lệ đang hái cỏ ở lưng chừng núi.
Cỏ gần chân núi nàng hái gần hết. Hai về phía nàng một chút, thì nàng hỏi: “Ngươi cũng sắp sinh ? Sao bụng nhỏ thế?”
“Ta , lẽ là lộ.”
Mèo con Kute
Trần Nhị Lệ lắc đầu: “Vậy thì ngươi chắc chắn là con gái .”
“Vạn nhất là con trai thì ?” Trần Tiểu chút bất bình, “Con còn sinh mà ngươi nguyền rủa sinh đồ phá của.”
“Nguyền rủa gì chứ?” Trần Nhị Lệ lập tức nổi giận, “Mang t.h.a.i con gái thì bụng lộ rõ thôi.”
“Chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Chắc là do gầy thôi.”
“Ngươi thấy Lý Lạc Hà ? Nàng còn gầy hơn ngươi, cái bụng nhọn hoắt, chắc chắn là con trai.”
“Ai mà .” Trần Tiểu vẫn chút vui.
“Ngươi cứ chờ xem.” Trần Nhị Lệ cũng tranh cãi với nàng , “Lý Lạc Hà cũng chỉ là chuyện tháng sáu gì đó thôi, ngươi cứ xem bậy .”
Trần Giao Giao cũng tranh cãi với các nàng về những chuyện , chào hỏi xong thì sang một bên.
Đi xa , Trần Tiểu “phì” một tiếng, mắng: “Cái loại gì thế, chỉ nguyền rủa khác.”
“Ngươi chẳng cũng là con gái ? Sao còn mắng đồ phá của?”
Trần Tiểu rụt cổ , chút bực bội: “Ta chẳng là vì cho ngươi .”
“Phải, , …” Nàng thở dài bất đắc dĩ, “Ta cũng thực sự sinh một đứa con trai.” Không con gái , chỉ là thế đạo đàn ông sống dễ hơn phụ nữ một chút.