Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 210: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xuân mưa ngớt

 

Lúc chợ phiên đa đều là bán hạt giống rau và gà con. Tối ngày chợ, Trần Tiểu đặc biệt chạy đến lấy tiền.

 

Trần Giao Giao đưa ba mươi đồng tiền đồng, dặn dò: “Nếu ở chợ thấy ai bán vải vóc thì mua ít nhé, về sẽ trả bạc cho .”

 

“Để đế giày ư?”

 

Nàng gật đầu, hỏi: “Ngày mai đồ của nhiều ?”

 

“Không nhiều. Tỷ gì?”

 

“Giúp bán vài bó hành lá. Năm ngoái hành thái nhỏ phơi khô quá nhiều, bây giờ vẫn ăn hết, hành lá trong vườn rau cũng lớn , nếu tiện thì giúp bán, tiện thì thôi.”

 

“Trứng gà bán ?”

 

“Nhà tỷ trứng gà nhiều ?”

 

“Khá nhiều, mười con gà lận, gần nửa giỏ .”

 

“Được, cũng cầm , cũng hai mươi mấy quả thôi.”

 

Trần Tiểu gật đầu: “Vậy tỷ sáng mai đưa cho nhé?”

 

“Sáng mai qua gõ cửa, sẽ chuẩn đồ đạc đưa cho , chỉ một cái giỏ thôi.”

 

“Biết .” Trần Tiểu cầm tiền .

 

Trần Giao Giao khẽ , tiểu nha đầu đôi khi thật đáng ghét, nhưng lúc đáng tin cậy, còn giúp đỡ nàng.

 

Sáng hôm , nàng tiếng ho của Vương quả phụ nhà bên liền dậy.

 

Đi bếp lấy dao, bưng đèn dầu sân . Hôm nay gió lớn, đèn dầu thổi liên tục chao đảo, dùng lòng bàn tay che chắn, mò mẫm cắt hết mảnh đất hành lá nhỏ .

 

Hành lá dài bằng lòng bàn tay, một mảnh đất nhỏ cắt mười hai bó. Nàng đặt hành lá giỏ trứng, trong nhà đợi một lát thì thấy Trần Tiểu đến.

 

Trần Bình cũng ở đó, vẫn như thường lệ cõng quang gánh, Trần Tiểu cũng cõng một giỏ trứng, tay còn xách một cái giỏ đựng đồ thêu thùa.

 

Trần Bình nhận lấy giỏ của nàng, một câu: “Đại tỷ mau về .” Sau đó liền cùng Hứa Hồng Mai vài mất.

 

Chặn cửa nàng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nữa thì trời đang mưa.

 

Mưa như gió thổi qua, thỉnh thoảng rơi một giọt, ngay cả mặt đất cũng khô ráo.

 

Nàng nghĩ Trần Tiểu và mấy chắc mang đấu lạp, trong lòng vẫn cầu nguyện đừng mưa.

 

Bữa sáng vẫn là nấu cháo, nàng tự hấp cho một quả trứng.

 

Món mềm mượt, ăn ngon hơn trứng chiên, dạo nàng đặc biệt thích, mỗi ngày đều một quả.

 

Đầu xuân vạn vật hồi sinh, xa, núi non xanh mơn mởn, chân núi và hai bên đường đều cỏ. Thân thể nàng hiện giờ thể té ngã nên lên núi, chỉ đào cỏ ở chân núi.

 

Lúc cỏ gà còn lớn lắm, đào cũng tốn thời gian, nàng cũng đào luôn cả rau dại gặp , định về tự bánh bột rau dại cho .

 

Gió thổi tóc bay loạn xạ, Trần Giao Giao đưa tay vuốt những sợi tóc con gió thổi tán loạn trán, thấy Tứ Nha cũng cõng quang gánh đến.

 

Tứ Nha mấy khi chuyện với ai nên Trần Giao Giao cũng hỏi, hai cứ thế yên lặng đào cỏ ở hai bên.

 

Dạo nàng đói nhanh, đào gần nửa giỏ thì định về.

 

Vừa vác quang gánh lên, nàng liền Tứ Nha hỏi: “Tỷ nôn nhiều lắm ?”

 

Trần Giao Giao sững sờ nàng , Tứ Nha vẫn cúi đầu, động tác đào cỏ tay cũng ngừng, lẽ là thấy nàng trả lời nên nhanh chóng đầu nàng một cái.

 

Trước đây để ý, lúc kỹ mới phát hiện nàng gầy nhiều, hốc mắt cũng lõm sâu .

 

Nàng trong lòng hiểu rõ, : “Ta nôn muộn, đến tháng thứ ba mới bắt đầu, nôn hai tháng, cũng dữ dội lắm.”

Mèo con Kute

 

“Trông tỷ gầy mấy.”

 

“Có gầy , dạo mới dưỡng chút.”

 

“Tỷ nôn dữ dội ư?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-210.html.]

Nàng gật đầu, giọng khô khốc: “Không ăn uống gì.”

 

Trần Giao Giao chần chừ, mứt hoa quả đắt như , Ngưu Nhị còn chịu mua cho nàng, nhưng những khác trong thôn thì chắc, lẽ họ chỉ nghĩ đây là chuyện mà mỗi phụ nữ khi m.a.n.g t.h.a.i đều trải qua, sẽ để tâm.

 

Tuy nhiên nàng vẫn bụng nhắc nhở: “Lúc nôn thì mua ít mứt hoa quả, ngậm sẽ dễ chịu hơn một chút. Hay hỏi thím hai xem ?”

 

Tứ Nha lắc đầu, cúi đầu bắt đầu việc.

 

Trần Giao Giao cũng quản, tính khí Tứ Nha tuy thật thà nhưng quá nhát gan, khiến thật mấy ưa, e rằng ở nhà họ Trần nàng cũng luôn bỏ qua, cuộc sống cũng dễ chịu.

 

Lúc còn đến giữa trưa, Trần Giao Giao ném cỏ đào cho gà và thỏ, nhặt rau dại định tự hấp bánh bột cho .

 

Người trong thôn nấu ăn đa chẳng mấy câu nệ, gì thì cho đó.

 

Nàng trộn rau dại thái nhỏ với bột kê đặt lên nồi hấp, tự nấu cho một bát cháo trắng.

 

Cháo nàng nấu thanh đạm, ăn cùng bánh bột và hành muối thơm.

 

Vương Tiểu Phương từ ngoài cửa bước , hai năm còn là một lanh lợi tháo vát, giờ run rẩy. Trần Giao Giao lòng chút phức tạp, dậy đỡ nàng một tay.

 

Vương Tiểu Phương cũng nhà, chỉ bếp, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Chưa đến giờ cơm trưa mà gì trong bếp ?”

 

“Đói , hấp ít bánh bột ăn.”

 

Vương Tiểu Phương gì thêm, chỉ hỏi: “Nhà trứng gà ? Kỳ Nguyên thèm đến phát , trứng nhà thím hôm nay mang bán .”

 

“Không .” Nàng lắc đầu. “Trứng nhà Tiểu Tiểu cũng mang bán .”

 

“Vậy thì thôi .” Vương Tiểu Phương xoay lảo đảo bước .

 

Dạo nàng động một tí là mệt, sáng nay đào cỏ gà một chuyến giờ chân mềm nhũn, chân cũng đau nhức, giường lâu ngủ mê mệt.

 

Khi tỉnh dậy, nàng tiếng “tí tách tí tách” bên ngoài tỉnh giấc.

 

Nghe như trời đang mưa, chậu than trong nhà tắt từ lâu, lúc cũng lạnh.

 

Nàng mở cửa, quả thật lúc trời đang mưa, mưa nhỏ, trong sân cũng đọng ít nước mưa. Nàng ngẩng đầu trời, là mấy giờ .

 

Đấu lạp treo tường nàng đội sân nhà xí, lấy trứng gà, cho thỏ ăn một ít cỏ, bận rộn xong xuôi nàng vội vàng trở về nhà.

 

Nước trong ấm lúc vẫn còn nóng, nàng bếp tự lấy một cái bát lấy một cái bánh bột, ăn vài miếng nước đường lót .

 

Mưa cứ thế rơi mãi cho đến khi trời gần tối mới tạnh, nàng sớm trong chăn, tiếng gõ cửa bên ngoài đoán chừng là Trần Tiểu đến .

 

Mở cửa liền thấy Trần Bình ở cửa, tay xách một cái giỏ, ống quần đều dính đầy bùn đất.

 

“Vào một lát ?”

 

“Không , chỉ đến đưa đồ thôi.” Trần Bình đưa đồ qua, : “Không vải vụn, muối thì mua .”

 

“Không thì thôi .” Nàng nhận lấy cái giỏ, nhận lấy tiền Trần Bình đưa tới.

 

Trứng gà và rau củ tổng cộng bán ba mươi lăm đồng tiền đồng, đủ bù tiền mua muối.

 

Sáng sớm hôm tỉnh dậy bên ngoài vang lên tiếng tí tách tí tách, chừng mưa cũng nhỏ.

 

Từ trận mưa xuân đầu tiên trở , trời cứ cách vài ngày mưa, mới mấy ngày mà mưa ba , mỗi mưa là kéo dài mấy ngày.

 

Bánh bột hấp hôm qua vẫn còn, nàng tự hâm nóng hai cái hấp thêm một quả trứng.

 

Trong nhà, chậu lửa xông khiến khí ấm áp lạ thường. Vương Nga dùng cơm xong liền mang theo kim chỉ đến chơi.

 

Trong sân đọng ít nước, bước chân xuống là lún một vũng. Chỉ mấy bước chân ngắn ngủi, đôi giày của nàng ướt sũng bùn đất, khỏi chút bực bội và hối hận.

 

Trần Giao Giao rót cho nàng một bát nước ấm tìm một chiếc ghế để nàng đặt chân.

 

Vương Nga lúc mới đặt đôi giày ướt của chậu lửa để hong khô.

 

"Phòng của nàng quả là ấm áp." Nàng sưởi ấm nhàn nhạt , "Trong nhà , chỉ phòng của nãi nãi ngươi là còn đốt lửa."

 

"Lúc nắng thì còn đỡ, nhưng hễ trời đổ mưa là lạnh đến mức yên ."

 

"Qua tháng thôi." Nàng đang giày, vẻ là của Trần Tam Thịnh.

 

 

Loading...