Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 163: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lòng Dạ Đa Mưu Là Bẩm Sinh

 

Ngưu Nhị sớm, nàng dọn dẹp bếp xong thì Trần Bình và Trần Tiểu mới tới.

 

Trần Tiểu thò đầu hỏi: “Anh rể ?”

 

“Đi .” Nàng phòng lấy cuốc, cùng xuống ruộng.

 

Trần Tiểu : “Các ngươi sắp cày xong ?”

 

“Còn một chút, sáng nay là xong.”

 

“Thật .” Nàng thở dài : “Chúng còn hai mẫu nữa.”

 

“Cứ từ từ.” Hôm nay dậy quá sớm, đầu nàng giờ đây choáng váng.

 

Việc đồng áng vốn còn nhiều, nàng cày chậm đến mấy cũng xong buổi trưa.

 

Trên đường về, dì Lưu cũng hỏi nàng: “Ngưu Nhị ?”

 

“Đi .”

 

“Vẫn là Ngưu Nhị tài, việc đồng áng năm nay của các ngươi nơi trông cậy .”

 

Trần Giao Giao khẽ gì, cứ thế im lặng trở về nhà.

 

Ăn cái bánh màn thầu còn thừa từ sáng, cho gà và thỏ ăn xong, nàng liền về ngủ.

 

Nhà vẫn đắp chăn dày, ngoài trời ấm áp nhưng trong nhà vẫn còn lạnh. Nàng cởi quần áo, đắp chăn lên là ngủ .

 

Ngoài cửa gọi nàng, Trần Giao Giao thấy nhưng thể lên tiếng, nhanh chìm giấc ngủ sâu.

 

Khi tỉnh thì mặt trời xu hướng lặn, nàng cho gà thỏ ăn, bếp nấu cơm cho .

 

Cổng viện chặn, Trần Giao Giao cũng mở, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Trần Tiểu.

 

“Tới ngay đây.” Nàng đáp mở cửa.

 

Ngoài cửa, Trần Tiểu ở cổng, thấy nàng thì hết là đ.á.n.h giá một lượt mới hỏi: “Hôm nay ngươi ngoài ?”

 

“Ngủ quên , mới tỉnh lâu, chuyện gì ?”

 

Trần Tiểu lắc đầu, để một câu: “Ta về đây.” mất.

 

Ngày hôm , nàng ăn cơm xong thì Trần Tiểu đến.

 

Trần Giao Giao lấy cuốc, cũng theo nàng xuống ruộng. Trần Bình một lúc , thấy nàng đến cũng gì, chỉ xích sang một bên nhường cho nàng một mảnh đất.

 

Những năm xuống ruộng muộn, cày xong đều cuối tháng ba, năm nay xong vẫn còn sớm. Nàng như thường lệ tháo chăn chiếu phơi ở sân, đập bụi, quét dọn nhà cửa từng chút một.

 

Khi Trần Tiểu bưng chậu tới thì nàng tắm xong, tóc ướt đẫm buông xuống lưng.

 

“Đi giặt quần áo .” Trần Tiểu đặt chậu cổng , tóc nàng cũng ướt, xem cũng mới tắm xong lâu.

 

“Đợi chút.” Nàng dùng trâm cài tóc búi tóc dài lên, phòng phụ lấy quần áo bẩn .

 

“Đi thôi.” Nàng gọi Trần Tiểu cùng ngoài.

 

Đi ngang qua nhà mới của Trần Nam, giờ bên trong bận rộn . Nàng đại khái một cái, phát hiện chỉ nhà trưởng thôn, Trần Thực và họ đều ở đó.

 

Bên bờ sông giờ ít , Vương Nga cũng ở đó, thấy các nàng đến vội vàng gọi một tiếng.

Mèo con Kute

 

Trần Giao Giao tới, đống quần áo và chăn chiếu tháo như núi bên cạnh nàng , nhịn hỏi: “Dì giặt xuể nhỉ?”

 

“Được, chỉ là muộn một chút, bà nội các cháu xuống ruộng , tối cũng cần nấu cơm, muộn một chút .”

 

“Khỏe ?”

 

“Khỏe hơn , thể xuống ruộng . Hai ngày nay cứ trong sân, cũng tinh thần hơn.”

 

Nàng gật đầu, cũng bắt đầu giặt giũ.

 

Vương Nga trông tâm trạng khá , mặt luôn mỉm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-163.html.]

 

Không xa, dì Lưu và Hứa Hồng Mai cũng đang bận rộn, ánh mắt nàng lướt qua Hứa Hồng Mai béo lên mà để lộ dấu vết.

 

Người quen ở cùng thì nhiều chuyện, Vương Nga xung quanh những khác, nhỏ giọng : “Tề Minh Châu lấy chồng ngươi ?”

 

“Biết.” Nàng cũng nhỏ giọng : “Nàng hỏi mua hỷ phục.”

 

“Ngươi ?” Nàng kinh ngạc: “Ta cũng là hai ngày nay mới ngẫm .”

 

“Nàng tự với .”

 

“Chuyện nhà họ Tề thật đáng chỉ trích. Một cô gái trong sạch cứ thế mà gả rõ ràng.”

 

“Nếu dì Lưu , còn phát hiện Tề Minh Châu khi xuống ruộng thì ở đó.”

 

“Nàng mệnh , gặp cha như .”

 

“Cũng .” Vương Nga cũng thở dài theo.

 

Áo mùa đông dày nặng, giặt đến nửa chừng thì nàng mỏi tay, nghỉ một lúc thì thấy Trần Tiểu bên cạnh giặt gần xong.

 

Quần áo các nàng mang theo gần như đều bằng , nàng mới giặt một nửa thì Trần Tiểu giặt xong.

 

Nàng kinh ngạc một lát, nhanh liền phát hiện Trần Tiểu giặt đồ của thì cẩn thận, còn đồ của Trần Bình thì giặt qua loa hai cái là vớt .

 

Quay đầu thấy Trần Giao Giao , Trần Tiểu một thoáng chột , rụt cổ nhanh chóng mặt .

 

Chuyện nếu đổi đây khi xuất giá, nàng nhất định sẽ vài câu, giờ thì lười quản, chỉ coi như thấy.

 

Trần Tiểu giặt xong thì về, Vương Nga liếc mắt thu hồi ánh , lắc đầu : “Con bé vẫn nhiều mưu mẹo quá.”

 

“Tốt hơn .” Trần Giao Giao cũng : “Chuyện mưu mẹo là bẩm sinh, e rằng nàng đổi .”

 

“Đợi thêm hai năm nữa gả , Bình nhi sẽ chỉ còn một .”

 

“Ta ngược lo lắng, Bình nhi là chủ kiến, hiểu chuyện hơn Tiểu Tiểu.”

 

“Điều thì đúng. Cái tính của Tiểu Tiểu , nếu gặp nhà chồng khắc nghiệt, nàng sẽ chịu khổ.”

 

“Mặc kệ nàng , cũng quản .” Nàng hỏi: “Xảo Diễm năm nay đến?”

 

“Con bé ngốc , phụ nữ gả chồng , lúc nào về nhà đẻ còn thể do nàng quyết định ?” Nói xong : “Xảo Diễm t.h.a.i , thể đến.”

 

“Khi nào ạ?”

 

“Trước năm.” Vương Nga rạng rỡ: “Xảo Xảo , Xảo Diễm cũng , nếu sinh con trai, cuộc sống sẽ hơn, cũng cần lo lắng sợ hãi nữa.”

 

“Phải.” Nàng phụ họa.

 

Giặt xong mặt trời lặn, Vương Nga vẫn còn một đống giặt, Trần Giao Giao chào nàng về.

 

Chậu quần áo đầy nặng trịch, mỗi vài bước nàng dừng nghỉ.

 

Đoạn đường dài khiến nàng như chịu khổ về nhà. Đi ngang qua cổng thôn, Trần Tam gánh giỏ từ nhà mới lên, thấy nàng thì hỏi một câu: “Đi giặt quần áo về ?”

 

Nàng đáp, một bưng thẳng về đến cửa nhà, tay vành chậu siết đỏ cả lên, đau ghê gớm.

 

Ôm chăn chiếu về gấp , phơi quần áo, nàng hầm cháo tối xong thì hậu viện.

 

Ngưu Nhị dặn nàng trông chừng thỏ, nàng thật sự ngày ba bận xem.

 

So với ngày Ngưu Nhị , chỉ vài ngày ngắn ngủi bụng thỏ quả nhiên to thêm một chút, dấu hiệu m.a.n.g t.h.a.i càng rõ ràng hơn.

 

Nàng nhét thêm một nắm cỏ khô , đợi thỏ nhai ăn xong mới về tiền viện chuẩn thức ăn cho gà.

 

Cỏ gà dùng nước sôi chần qua, băm nhỏ cũng cần cho cám, giờ trời còn sớm, nàng cũng vội.

 

Sắp xếp xong gà thỏ, cháo trong nồi cũng nấu xong. Nàng gắp vài cọng hành muối, ăn chút ít cho bữa tối.

 

Trời tối mịt thì nàng đóng cửa về phòng. Trong phòng tối yên tĩnh, để tiết kiệm dầu đèn trong thôn ngủ từ sớm .

 

Trần Giao Giao mở mắt chằm chằm mái nhà một lúc lâu thì cơn buồn ngủ mới ập đến, nàng ngáp một cái, lật ngủ .

 

 

Loading...