Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 124: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đồ phá của gả

 

Sáng sớm, Trần Tiểu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bước , mặt đầy vẻ oán giận, hệt như ai chọc giận nàng .

 

"Sao thế ? Hai cãi ?"

 

"Không cãi, dạo Tôn Hồng Xuân sáng sớm hừng đông mắng , ồn ào c.h.ế.t , giữa trưa cũng yên tĩnh."

 

"Nàng đang mắng Minh Châu đúng ? Hôm qua thấy nàng vặn tai Minh Châu ."

 

" , hình như là vì chuyện Minh Châu lấy chồng, cứ mắng nàng là đồ phá của gả ."

 

Trần Giao Giao lắc đầu: "Minh Châu gả chẳng ai dây nhà bọn họ ? Liên quan gì đến Minh Châu?"

 

"Tôn Hồng Xuân nghĩ như ."

 

"Đi thôi." Nàng gọi một tiếng, định buổi chiều về đan nốt những chiếc giỏ xong, tiện thể đan thêm mấy cái đĩa nữa để ngày mai chợ bán.

 

Trưởng thôn gia bắt đầu bận rộn, khi ngang qua, bước chân của Trần Tiểu rõ ràng nhanh hơn nhiều.

 

Nàng buồn : "Không đến nỗi."

 

"Sao đến nỗi chứ?" Trần Tiểu vẫn còn bận lòng chuyện ba quả trứng gà: "Ta..."

 

Lời phàn nàn mới bắt đầu thì Trần Giao Giao cắt ngang bằng một câu "Thím ơi."

 

Vương Nga gánh nước, thấy hai nàng : "Lại lên núi ?"

 

"Phải, thím ?"

 

"Hay là hai đợi một lát?"

 

"Được, bọn đợi thím ở đầu làng."

 

Vương Nga đáp một tiếng, gánh nước xa .

 

Kể từ chuyện , nàng cũng đến Trần gia nữa, Vương Nga thì qua mấy , nhưng nào xuống Vương Tiểu Phương gọi về.

 

Nàng khá bất lực, so với nam nhân trong thôn, chuyện thị phi giữa nữ nhân quả thực nhiều hơn.

 

Vương Nga đến nhanh, phía còn Trần Tam Thịnh cũng đang đeo giỏ.

 

Vóc dáng nhỏ bé, chiếc giỏ nhỏ lưng trông còn cao bằng cả .

 

Trần Tam Thịnh chút vui vẻ, vượt qua Vương Nga chạy gần nàng.

 

Trần Tiểu đưa tay kéo chiếc giỏ lưng , chút bất mãn phàn nàn: "Cách xa thế gì? Ta còn thể ăn thịt ngươi ?"

 

"Tiểu tỷ tỷ." Trần Tam Thịnh gọi nàng một tiếng.

 

Trần Tiểu hài lòng, hỏi: "Ngươi cũng lên núi ?"

 

"Ta là đại hài t.ử , giúp nhà việc."

 

"Phải ..." Trần Tiểu qua loa đáp một câu, đó sang hai đang nhỏ, "Chúng lên núi ."

 

Núi cao, nhưng đối với Trần Tam Thịnh với đôi chân ngắn ít khi lên núi thì leo trèo vẫn khá vất vả.

 

Vương Nga tiện tay nhổ những gì thấy, vô tình liếc thấy cây trái dại trơ trụi hỏi: "Trái cây năm nay nhà ai hái hết ?"

 

"Không , ban ngày đến vẫn còn, ngày thứ hai đến thì thấy nữa ."

 

Nhắc đến chuyện Trần Tiểu chút tức giận: "Chắc chắn là nhà họ Tề, năm đều hái tháng bảy, năm nay giữa tháng sáu còn xanh lè hái hết , chắc chắn là sợ chúng hái nên lén lút đến từ sớm."

 

"Cứ mặc kệ bọn họ , vốn dĩ cũng chẳng ai trông nom, ai hái cũng sai, chỉ là năm nay hái sớm quá, ủ chín chắc chắn sẽ chua chát."

 

"Tốt nhất là chua c.h.ế.t bọn họ mới ..." Trần Tiểu tức giận mắng một câu.

 

Đã chất đầy giỏ lớn và giỏ nhỏ, mấy xuống núi, chiếc giỏ lưng Trần Tam Thịnh đè nặng khiến cứ lắc lư, sợ đến nỗi mặt tái nhợt, Vương Nga đưa tay kéo , mấy chầm chậm xuống núi.

 

Trần Tiểu xoa xoa khuôn mặt đầy mồ hôi của , hiếm hoi khen một câu: "Tam Thịnh vẫn khá lợi hại đấy chứ."

 

Vương Nga cũng : "Leo thêm vài nữa là quen thôi."

 

Trần Tam Thịnh gật đầu, mím môi, dáng lớn mà về phía , khi ngang qua bờ nước còn chạy vục một vốc nước uống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-124.html.]

Âm thanh dựng nhà của trưởng thôn gia lớn, Trần Tiểu rõ ràng trở nên vui, miệng lẩm bẩm: "Về nhà còn nhổ rau."

 

Trần Giao Giao , nhổ rau là chuyện nhỏ, trứng gà mới là chuyện lớn.

 

Vương Nga liếc nàng một cái: "Sắp ăn cơm gì thế?"

 

"Không ăn, là mang đến cho trưởng thôn gia."

 

Vương Nga hiểu : " mang, chắc cả thôn đều sẽ mang đến."

 

"Vậy các ngươi mang mấy quả trứng gà?"

 

"Mang trứng gà gì? Dân làng dựng nhà thường mang rau, chứ ai mang trứng gà ?"

 

"Đại nãi nãi đòi , còn hỏi thím Lưu bọn họ nữa."

 

"Gì cơ?" Vương Nga vẻ mặt kinh ngạc: "Sáng hôm qua cũng ghé qua nhà nàng một vòng, nàng nhắc gì đến chuyện trứng gà ."

 

"Thì , lẽ là chúng trùng hợp thôi."

 

"Nàng thế nào, mượn? Hay là trực tiếp đòi?"

 

"Nói là mang cho nàng mấy quả, cũng là mượn đòi, nàng hỏi Tiểu Tiểu , hỏi ."

 

Vương Nga nhịn mà liếc mắt: "Châu Thúy Hương đôi khi sẽ như , nhưng đó là chuyện từ lâu , cũng là nãi nãi của ."

 

Thấy đến cửa nhà trưởng thôn gia, Vương Nga cũng ý mà im miệng, cho đến lúc chia tay cũng thêm lời nào.

 

Trần Giao Giao dặn dò Trần Tiểu: "Muội về nhà thì hái mang qua , lời ý một chút, nếu chậm thêm một ngày chỉ mang ba quả thôi e là nàng cằn nhằn đấy."

 

"Biết ."

 

"Đừng xị mặt , nếu xị mặt thì đừng mang."

 

"Biết ." Nàng chút kiên nhẫn, theo Vương Nga về nhà.

 

Cháo hầm trong nồi, nàng đổ nước và ném cỏ cho gà ăn, loanh quanh một lúc thì cháo cũng gần chín. Khi nàng về phía nhà bếp, liền thấy Trần Tiểu xách giỏ ngang qua.

Mèo con Kute

 

Nàng cũng bận tâm, hái một nắm rau dại rửa sạch thả nấu. Sắp sửa bắc nồi xuống thì thấy đầu Trần Tiểu thò từ bên ngoài.

 

“Cơm nấu xong ?”

 

“Ăn , Trần Bình nấu cháo dưa chuột.”

 

“Vậy thì ngươi mau về ngủ .” Nàng múc cháo ghế đẩu nhỏ ăn.

 

Trần Tiểu rời bước , bát của nàng, nửa bát canh nửa bát rau dại và cháo.

 

“Sao tỷ ăn ít ?”

 

“Trời nóng khẩu vị, nhà trưởng thôn cũng nghỉ ngơi chứ?”

 

“Khi thì họ đều đang rửa tay, với bà nội rằng chỉ ba quả trứng đều mang đến , bà vẻ vui.”

 

“Đừng bận tâm, ý đến là .”

 

Cháo quá nóng, nàng bèn để nguội một lúc, dậy gắp vài cọng rau dại từ trong hũ bỏ , dùng đũa khuấy một lát mới ghé mép bát uống.

 

Trần Tiểu một lúc thì bắt đầu ngáp, sự thúc giục của nàng mới dậy rời .

 

Buổi chiều, nàng đổ gáo nước cho gà, ném chút cỏ thì thấy Trần Tam Thịnh gõ cửa.

 

Nàng ứng một tiếng mở cửa, đó liền thấy và Trần Tiểu đang trong vòm cửa ăn đậu, Trần Tiểu ôm giỏ kim chỉ trong lòng, bên trong là chiếc khăn tay thêu dở của nàng.

 

Trần Tam Thịnh móc từ túi một nắm đậu đưa đến mặt nàng “Cho tỷ ăn .”

 

Trần Giao Giao đưa tay đón lấy, bỏ một hạt miệng, từ từ nhấm nháp giống như bà lão rụng răng.

 

Trần Tam Thịnh quen thuộc đường lối về trong nhà nàng, sân thẳng nhà bếp, lâu lấy bốn cái ghế đẩu nhỏ lượt đặt chỗ râm mát trong vòm cửa, tự xuống , mới gọi họ.

 

Trần Giao Giao thấy buồn , phòng ôm những cành liễu nhỏ bẻ sáng nay đến ghế đan.

 

Trần Tam Thịnh một cái, cũng bắt đầu học đan theo.

 

Một chiếc đĩa vẫn đan xong thì Vương Nga cũng từ ngoài , đầu Trần Tiểu liếc hai bên đường, Vương Nga thấy thế chỉ lắc đầu, gì.

 

 

Loading...