Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 94: Cẩm Tú Phường Gặp Chó Dại
Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:22:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý quản gia nhậm chức, lập tức nhập vai quản gia, chỉ Thải Vân: “Thải Vân, ngươi hãy kề cận hầu hạ Huyện Chủ, nhớ kỹ, nhất định tận tâm tận lực.”
Tiếp đó chỉ Hồng Hà: “Hồng Hà, ngươi hãy kề cận hầu hạ Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, đừng ý nghĩ nô bộc lấn át chủ nhân.”
“Hữu Lễ, ngươi hãy cận hầu hạ thiếu gia, nhất định hầu hạ cho . Nếu chút ý nghĩ lười biếng nào, coi chừng cái mạng của ngươi đó.”
Lý quản gia tiếp tục sắp xếp các nha và tiểu tư khác. Sau khi sắp xếp xong tất cả , : “Hôm nay chỉ là sắp xếp tạm thời, còn điều chỉnh.”
Nói đoạn, phất tay áo: “Các ngươi đều mau việc ! Mau chóng dọn dẹp phòng ốc cho chủ tử, đừng để chủ t.ử chờ lâu.”
Các nha và tiểu tư lập tức việc của . Lý quản gia , với Văn Cảnh Dư: “Huyện chủ, nô tài thấy phủ nên thêm hai bà t.ử và hai nha thô sử nữa.”
“Được, ngươi cứ xem xét mà .”
Văn Cảnh Dư chợt nhớ đến lão đầu giữ cửa, nàng hỏi: “Sao thấy lão giả mở cửa ?”
Lý quản gia đáp: “Ông nô tài của Huyện chủ phủ. Trước đây ngôi nhà ai ở, là Hộ Bộ tạm thời sắp xếp ông đến đây trông coi nhà cửa.”
“Tức là chúng dọn ở, ông sẽ rời .”
“ là như .”
“Vậy ông rời sẽ ?” Văn Cảnh Dư vẫn hiếu kỳ.
“Ông vốn là quan nô, nếu rời khỏi đây thể sẽ bán .”
Văn Cảnh Dư nghĩ rằng lão đầu tuổi tác còn nhỏ, những gia đình bình thường căn bản sẽ mua ở độ tuổi .
Nàng hỏi: “Chúng thể giữ ông ?”
Lý quản gia đáp: “Nếu Huyện chủ giữ ông , hai cách. Một là để Hoàng thượng ban ông cho Huyện chủ phủ, hai là đến Hộ Bộ mua ông về.”
“Vậy ngươi hãy mua ông về ! Vì một hạ nhân mà tìm Hoàng thượng, đáng, chúng mua nổi một hạ nhân.”
“Vâng, nô tài ngay.”
Sau khi Lý quản gia rời , Văn Cảnh Dư bắt đầu dạo quanh trong nhà.
Ngôi nhà ngoại trừ đồ đạc, thật sự lấy một món đồ dùng sinh hoạt nào hồn.
Ngay cả ấm cũng sứt mẻ.
Văn Cảnh Dư nghĩ, lẽ đây là những thứ mà chủ cũ bỏ vì ý.
Nàng chợt thấy lầm lỡ, đáng lẽ nên ở Chiến Vương phủ thêm hai ngày, sắm sửa đầy đủ thứ trong nhà hãy dọn đến đây.
Sau bữa trưa, nàng vươn vai một cái, với Thải Vân: “Thải Vân, cùng sắm sửa vài thứ , căn nhà trống rỗng quá.”
“Vâng, Huyện chủ.” Thải Vân mỉm đáp.
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di ở một bên đại tỷ ngoài, lập tức xúm , đôi mắt sáng như hai ngôi nhỏ: “Đại tỷ, chúng cũng !”
Văn Cảnh Dư bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, chúng từ khi đến Kinh thành ngoài dạo chơi nào, liền đồng ý: “Được thôi, nhưng các ngươi lời, đừng ngoài là chạy lung tung. Chúng còn quen Kinh thành, nhỡ gặp kẻ buôn , bắt thì ?”
Văn Cảnh Di thấy đại tỷ gật đầu đồng ý, lập tức mừng rỡ khôn xiết, cả như lò xo bật nhảy lên: “Tuyệt quá! Cuối cùng cũng dạo Kinh thành ! Nghe đường hồ lô ở Kinh thành ngọt gấp mấy trăm đường hồ lô ở quê đó!”
“Huyện chủ, nô tỳ gọi Hữu Sơn chuẩn xe ngựa đây.” Thải Vân xong, liền xoay nhanh chóng rời , tìm Hữu Sơn.
Văn Cảnh Dư tiễn nàng xa, trong lòng thầm vui mừng: Thật sự cảm ơn Chiến Vương, chiếc xe ngựa giúp chuyển nhà hôm qua giữ . Chẳng hôm nay phát huy tác dụng lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-94-cam-tu-phuong-gap-cho-dai.html.]
Chẳng mấy chốc, Thải Vân trở về: “Huyện chủ, Hữu Sơn chuẩn xong xe ngựa ạ.”
“Được, chúng xuất phát thôi.”
Thải Vân dẫn ba tỷ Văn Cảnh Dư đến xe ngựa. Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di thấy xe ngựa phấn khích như hai con khỉ nhỏ nghịch ngợm, thoắt cái leo lên xe, xe ngựa kêu cộp cộp.
“Hai con khỉ nghịch ngợm , chậm một chút!” Văn Cảnh Dư mắng.
“Huyện chủ, nô tỳ đỡ lên xe nhé?” Thải Vân đưa tay , chuẩn đỡ Văn Cảnh Dư lên xe.
“Không cần, yếu ớt đến thế.” Văn Cảnh Dư xua tay, nhẹ nhàng lên xe.
Thải Vân đó cũng theo lên.
Văn Cảnh Dư với Hữu Sơn: “Trước tiên hãy đến con phố bán quần áo nhiều nhất .”
“Đại tỷ, chúng mua quần áo ?” Văn Cảnh Di hiếu kỳ hỏi.
“ ! Chúng sắm vài bộ quần áo thời thượng nhất Kinh thành, kẻo ngoài chê.”
“Ai sẽ chê chúng ? Chúng ăn cơm nhà họ.” Văn Cảnh Hạo bất phục .
“Chúng bây giờ mới đến Kinh thành, ở đây vô kẻ nịnh bợ, đạp đổ khác.”
“Bọn họ ăn no rửng mỡ ?” Văn Cảnh Di bực bội .
Văn Cảnh Dư : “ là như .”
Hữu Sơn giơ roi ngựa lên, con ngựa lập tức cất vó thẳng về phía .
Văn Cảnh Di trong xe, phấn khích đông ngó tây, miệng còn lẩm bẩm: “Đại tỷ, chúng mua đường hồ lô , thì nước miếng của sắp ngập xe ngựa mất !”
Văn Cảnh Dư nhẹ gõ trán nàng: “Con mèo tham ăn , đường hồ lô chạy mất. chúng mua hai bộ quần áo , mua một vật dụng cần thiết, cuối cùng mới đến lượt đường hồ lô.”
Đoàn Văn Cảnh Dư khỏi nhà, những tiểu thư thế gia dường như nhận tin tức, nhao nhao bắt đầu trang điểm, sửa soạn kỹ càng, thề dìm Văn Cảnh Dư xuống, biến nàng thành “ qua đường” “vịt con xí”.
Văn Cảnh Dư bên , Hữu Sơn đ.á.n.h xe ngựa, thẳng tiến đến con phố sầm uất nhất Kinh thành – Vĩnh Thịnh phố.
Xe ngựa dừng vững vàng một cửa hàng tên là Cẩm Tú phường, Hữu Sơn vọng trong xe: “Huyện chủ, đến nơi .”
Thải Vân vén rèm xe: “Huyện chủ, Vĩnh Thịnh phố là con phố nhiều tiệm may thành phẩm nhất, chúng xuống xem !”
“Được thôi.” Cả nhóm xuống xe ngựa, Thải Vân dẫn ba tỷ Văn Cảnh Dư bước Cẩm Tú phường.
Vừa bước Cẩm Tú phường, Văn Cảnh Dư liền một làn hương xông nồng nặc bao trùm, cứ ngỡ bước tiệm may mà là một tiệm hương liệu.
Văn Cảnh Dư quạt quạt mũi, cố nén mùi hương nồng nặc, tiến lên một bước, những bộ y phục treo trong cửa hàng.
Phải , dù nàng quen với mùi hương trong tiệm, nhưng kiểu dáng y phục ở đây thật sự tồi.
Văn Cảnh Dư đang định tiến lên chọn lựa, thì thấy một thiếu nữ mặc gấm vóc hoa lệ, kiêu căng ngạo mạn bước tới, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường.
Nàng đảo mắt qua ba tỷ Văn Cảnh Dư như đang thưởng thức một món đồ cổ.
“Ối chà, đây là kẻ nhà quê từ đến ? Ăn mặc tầm thường thế cũng dám Cẩm Tú phường?”
Văn Cảnh Dư thầm nghĩ, đây vẫn là bộ y phục mua ở Tế Long phủ, tốn mấy chục lượng bạc một bộ, trong mắt ngươi thành tầm thường .
Thiếu nữ khinh miệt hất cằm, khóe miệng nhếch lên một nụ mỉa mai, như thể đang : cái bộ dạng ăn mặc của ngươi, ngay cả ăn mày cũng chê.