Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 87: Yết Kiến Hoàng Thượng

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:22:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Dư khẽ lắc đầu, trong lòng thực cũng khá căng thẳng, tự nhủ: Tuy Đỗ ma ma dạy chúng ít quy củ, nhưng quy củ trong Hoàng cung chuyện đùa, thể tùy tiện như ở thôn quê .

Không lâu , xe ngựa đến cổng cung. Chiến Vương dẫn ba xuống xe ngựa, các thị vệ ở cổng cung thấy Chiến Vương, lập tức cung kính hành lễ: "Tham kiến Vương gia!"

Chiến Vương gật đầu, dẫn ba sải bước lớn Hoàng cung.

Ba tỷ Văn Cảnh Dư cẩn thận từng li từng tí theo Chiến Vương.

Mỗi bước đều run rẩy sợ hãi, e rằng cẩn thận giẫm thứ gì nên giẫm, cái dáng vẻ đó căng thẳng như dây thép.

Đang , Văn Cảnh Di đột nhiên hạ giọng, thì thầm với Văn Cảnh Dư: "Đại tỷ, tỷ vườn hoa đằng kìa, quá! Đẹp hơn bao nhiêu so với những loài hoa núi của chúng !"

Văn Cảnh Dư vội vàng khẽ kéo tay , nhẹ giọng : "Đừng lung tung, chuyên tâm đường, lát nữa mà va chạm quý nhân thì phiền phức đấy."

Văn Cảnh Hạo thì vẻ mặt hiếu kỳ ngó khắp nơi, miệng còn ngừng lẩm bẩm: "Ôi chao, đường trong Hoàng cung dài thế nhỉ? Chân sắp mỏi nhừ ."

Chiến Vương Văn Cảnh Hạo , nhịn : "Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, lát nữa gặp Hoàng thượng, ngươi ngàn vạn đừng kêu mệt đấy nhé."

Văn Cảnh Hạo , lập tức ưỡn thẳng lưng, cố vẻ nghiêm túc : "Vương gia cứ yên tâm, là nam nhi đại trượng phu, chút đường tính là gì!"

Cuối cùng, một đoàn cũng đến bên ngoài Ngự thư phòng.

Chiến Vương dừng bước, với ba : "Hoàng thượng đang ở trong đó, các ngươi cung kính hành lễ, năng cũng đoan trang một chút, đừng năng bừa bãi."

Văn Cảnh Dư hít sâu một , cố gắng bình phục gợn sóng trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng âm thầm tự cổ vũ: Hừ, Văn Cảnh Dư, ngươi là kẻ xuyên đến từ hiện đại, chứ thổ dân ngu dốt của cổ đại .

Sóng gió nào mà từng trải? Chỉ là Hoàng cung bé nhỏ , gì mà đáng sợ? Sau một hồi tự trấn an, tâm trạng nàng dần thả lỏng, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân.

Cánh cửa Ngự thư phòng chậm rãi mở , Chiến Vương dẫn ba tỷ , Hoàng thượng đang ngay ngắn án thư, trong tay cầm một bản tấu chương, khẽ nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì.

Thấy Chiến Vương bước , mặt ngài hiện lên một nụ , nhẹ giọng : "Ngươi đến ."

Chiến Vương cung kính hành lễ, giọng trầm mà mạnh mẽ: "Tham kiến Hoàng thượng."

Chiến Vương hôm nay khác với thường ngày, bình thường ngài và Hoàng thượng vẫn đối đãi tùy tiện, nhưng hôm nay đặc biệt trang trọng, rõ ràng là đang gương cho ba tỷ Văn Cảnh Dư.

Văn Cảnh Dư thấy , trong lòng thầm cảm khái, dẫn các chút miễn cưỡng quỳ xuống, đồng thanh : "Tham kiến Hoàng thượng."

Lúc , nàng chợt một xung động thu Hoàng thượng gian, đóng dấu một ấn ký trung thành lên ngài.

Hoàng thượng đặt tấu chương trong tay xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua ba , giọng điệu ôn hòa: "Không cần đa lễ, đều dậy ."

Ngài quét mắt ba tỷ một lượt, cuối cùng dừng Văn Cảnh Dư.

Trong mắt ngài mang theo vài phần tán thưởng: "Văn thần y , trẫm thật sự cảm tạ ngươi. Nếu ngươi vô thường hiến phương t.h.u.ố.c trị ôn dịch, e rằng ôn dịch ba phủ đến nay vẫn hoành hành, bách tính vẫn trong cảnh lầm than."

Văn Cảnh Dư đáp lời một cách khiêm tốn, kiêu ngạo tự ti: "Hoàng thượng quá khen . Lần cứu giúp bách tính , quả thực nhờ ơn trời phù hộ, đồng lòng. Dân nữ chẳng qua chỉ dựa sở học, dốc chút sức mọn."

"Quốc gia cường thịnh, bách tính an khang, là nguyện vọng của vạn dân. Dân nữ may mắn tham gia đó, cống hiến một phần nhỏ sức lực cho Vân Thương quốc, là điều dân nữ nên ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-87-yet-kien-hoang-thuong.html.]

Hoàng thượng xong, hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Không hổ là Văn thần y, quả nhiên lòng mang thiên hạ."

Khóe môi ngài khẽ nhếch, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc: "Văn thần y, ngươi hiến phương thuốc, cứu nhiều bách tính như , nếu trẫm thưởng cho ngươi, chẳng sẽ khiến trẫm quá keo kiệt ?"

"Nói , ngươi gì? Là vàng bạc châu báu, ruộng nhà ? Hay là... trẫm ban cho ngươi một cuộc hôn nhân, thế nào?"

Văn Cảnh Dư trong lòng âm thầm đảo mắt, cái trò ban hôn của Hoàng thượng quả nhiên là dùng hoài chán, gần như trở thành chiêu bài của ngài.

Tuy nhiên, mặt nàng vẫn treo nụ đoan trang, cung kính đáp: "Hoàng thượng, dân nữ cầu kim ngân, cũng cầu ruộng , chỉ nguyện thể nhiều việc cho bách tính, dốc một phần tâm lực."

Hoàng thượng nhướng mày, cố vẻ kinh ngạc: "Ồ? Vậy ngươi trẫm phong cho ngươi một chức quan mà ? ngươi là nữ tử, triều đường , từng tiền lệ nữ t.ử quan nhé."

Văn Cảnh Dư trong lòng thầm thì thầm: Hoàng thượng, ngài kỳ thị giới tính trắng trợn quá đấy! Hoàn là thành kiến rõ rệt!

nàng vẫn chút hoang mang, mỉm : "Hoàng thượng, dân nữ cầu quan, chỉ nguyện thể tiếp tục hành y cứu . Nếu Hoàng thượng ân chuẩn, dân nữ ở kinh thành mở y quán, hơn nữa cho phép bất kỳ ai đến quấy rối."

"Dù , chúng những kẻ thường dân một khi kiếm tiền, khó tránh khỏi ganh ghét, cho nên dân nữ thỉnh Hoàng thượng chỗ dựa ."

Hoàng thượng xong, ha ha phá lên : "Hay cho một Văn thần y! Cái tâm ý của ngươi, trẫm thể tác thành? Tuy nhiên, chỉ mở y quán thì đủ, trẫm hôm nay phong cho ngươi một chức huyện chúa mà , từ nay về , ngươi chính là 'Hạnh Lâm huyện chúa', trẫm xem ai còn dám đến quấy rối."

Văn Cảnh Dư cung kính hành lễ: "Tạ Hoàng thượng ân điển."

Sau đó, nàng nhịn trêu chọc: "Hạnh Lâm huyện chúa? Cái phong hiệu thật thú vị, còn tưởng là kẻ bán hạnh t.ử chứ! mà, nếu thể dựa bán hạnh t.ử mà nuôi sống cả một đại gia đình, thì cũng là một nghề phụ tồi !"

Hoàng thượng nàng , liền : "Trẫm xem trọng nghề phụ của ngươi."

Tiếp đó, Hoàng thượng đưa mắt Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di, : "Đây là của Văn thần y ?"

" ." Văn Cảnh Dư đáp.

Hoàng thượng : "Trông quả nhiên lanh lợi, khó trách Chiến Vương vẫn luôn khen ngợi các ngươi mặt trẫm."

Văn Cảnh Dư khẽ , cung kính : "Hoàng thượng quá khen , chúng chẳng qua chỉ là những đứa trẻ từ thôn quê đến, hiểu quy củ gì, còn mong Hoàng thượng lượng thứ."

Hoàng thượng ha ha lớn, : "Vô phương, vô phương, trẫm chính là thích cái tính cách thẳng thắn như các ngươi. Không giống những thế gia t.ử , đứa nào đứa nấy giả vờ giả vịt, thấy đau đầu."

Hoàng thượng hứng thú hai tiểu gia hỏa, tủm tỉm hỏi: "Hai tiểu gia hỏa các ngươi, ngày thường đều thích những gì ?"

Văn Cảnh Hạo đáp: "Bẩm Hoàng thượng, bình thường khi đại tỷ giúp khác khám bệnh, thảo dân sẽ ở một bên phụ giúp."

Văn Cảnh Di tiếp lời thêm: "Chúng còn luyện võ công mà đại tỷ dạy nữa."

"Ồ, các ngươi luyện võ công gì?" Hoàng thượng hiếu kỳ hỏi.

Văn Cảnh Di kiêu ngạo ưỡn cái mặt nhỏ lên: "Có Trung Hoa võ thuật và 'Thuấn Ảnh Quyết' cực kỳ nhanh."

"Chắc hẳn lợi hại nhỉ!" Trong mắt Hoàng thượng ánh lên vẻ ôn hòa.

 

Loading...