Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 74: Dạo phố Tế Long phủ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:22:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà Văn Cảnh Dư và các em đang mãi mua sắm, Phong Lục và Phong Thất tay xách ít đồ, quả đúng là những “túi đồ ”.
Văn Cảnh Dư thấy ba tỷ vẫn mặc những bộ y phục bằng vải bông mịn mà nàng mua đây.
Nàng quyết định mua thêm vài bộ y phục tươm tất cho và các , dù họ cũng sắp đến kinh thành lập nghiệp, thể ăn mặc như ba cái bao tải di động, nếu sẽ quyền quý kinh thành chê là ‘đặc sản nhà quê’.
Thế là nàng hỏi thăm qua đường về tiệm y phục may sẵn gần nhất, theo chỉ dẫn của họ, bao xa thấy “Tinh Tài Phường” như lời nọ .
Vừa mới bước cửa, nàng gặp màn "tia mắt quét ngang" — mấy vị thiên kim tiểu thư dùng ánh mắt lột sạch họ từ trong ngoài đến ba lớp.
Tất cả đều đồng loạt lộ vẻ mặt khinh thường.
Có một vị tiểu thư ăn vận như một giá trang sức di động, kiêu ngạo hất hàm đ.á.n.h giá họ từ xuống , đôi môi đỏ mọng khẽ bĩu .
Vừa định mở miệng, đột nhiên nàng liếc thấy hai vị thị vệ mang đao theo bước , lập tức nuốt ngược lời , sặc sụa ho khan, phảng phất như chính sự “cao quý” của nghẹn.
Chưởng quỹ vội vàng đón lên, ánh mắt dán chặt thanh bội đao của Phong Lục và Phong Thất: “Mấy vị quý khách xem gì ạ? Vân cẩm mới về của ‘Tinh Tài Phường’ chúng , ngay cả tiểu thư tri phủ cũng tranh giành đấy! xem khí chất của mấy vị đây, e rằng tiểu thư tri phủ cũng khó sánh bằng.”
“Trước tiên hãy xem y phục may sẵn.” Văn Cảnh Dư dứt lời, Văn Cảnh Hạo vồ tới một chiếc cẩm bào thêu đầy hoa văn đồng tiền, phảng phất như thấy “tiền đồ” sáng lạn của .
“Ta chiếc !” Thằng bé hưng phấn khoa tay múa chân, “Mặc cái , chính là ngân hàng di động!”
Văn Cảnh Di khinh bỉ nhón một góc áo: “Ca ca, mặc cái trông chẳng khác nào một xâu tiền .”
“Muội hiểu cái gì? Cái gọi là ‘eo quấn vạn quán’, ‘tài vận hanh thông’!”
Chưởng quỹ vội vã tiếp thị: “Tiểu công t.ử mắt thật! Nơi đây còn đai lưng nạm ngọc kèm nữa…”
Văn Cảnh Dư đỡ trán: “Thêm một cái đai lưng nữa, thổ phỉ cách ba con phố cũng thể thấy con dê béo là đấy.”
Văn Cảnh Di thì ôm khư khư một chiếc áo thêu bướm chịu buông tay: “Ta chiếc ! Xoay vòng tròn lên như tiên nữ rải hoa !”
Phong Lục thầm nghĩ: Càng giống một con bướm đêm rơi hũ bột vàng…
Văn Cảnh Dư sang với chưởng quỹ: “Đừng hòng lừa gạt bọn nhỏ nữa, hãy giới thiệu mấy bộ y phục chất lượng , kiểu dáng mới mẻ cho xem ! Đừng bày mấy thứ hoa văn lòe loẹt đó.”
Chưởng quỹ liếc Phong Lục và Phong Thất, lập tức bắt đầu giới thiệu những bộ y phục thích hợp cho ba tỷ .
Trong lúc chưởng quỹ giới thiệu, Văn Cảnh Dư cầm lên một bộ y phục nam tử, nàng thầm nghĩ, cũng nên mua một hai bộ nam trang, ngoài thể nữ cải nam trang, như sẽ tiện lợi hơn khi .
Văn Cảnh Hạo thấy Văn Cảnh Dư cầm một bộ nam trang, liền ghé tới hỏi: “Đại tỷ, là mua cho Vương gia ?”
“Chát!” Văn Cảnh Dư vỗ một cái gáy thằng bé, “Còn bừa nữa thì đêm nay ngủ chuồng ngựa! Cùng phân ngựa ‘tâm sự’ !”
Chưởng quỹ thấy Văn Cảnh Dư cầm một bộ y phục nam tử, lập tức bưng một cuộn lụa sa tanh hoa văn chìm màu xanh mực: “Cô nương xem thử cái ? May thành ngoại bào nam t.ử là tuấn lãng nhất.”
Tay Văn Cảnh Dư bất giác sờ lên — chất liệu lạnh lẽo trơn mượt, quả là hợp với kẻ mặc.
Tuy nhiên, Văn Cảnh Dư vẫn từ chối: “Không cần , cứ chọn y phục may sẵn cho ba tỷ chúng là .”
Cuối cùng, sự tiến cử của chưởng quỹ, ba tỷ mỗi chọn bốn bộ y phục.
Bốn bộ y phục Văn Cảnh Hạo chọn phong cách khác . Trong đó hai bộ cẩm đoạn trường bào, hai bộ là đoản đả.
Bốn chiếc y phục Văn Cảnh Di chọn đều tinh xảo tuyệt luân. Sau khi mặc , trông như một tiểu tinh linh, vô cùng linh động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-74-dao-pho-te-long-phu.html.]
Bốn bộ y phục Văn Cảnh Dư chọn cho thì kết hợp cả tính thực dụng và tính thẩm mỹ.
Vừa thể thể hiện sự hào sảng, thể thể hiện sự tùy ý.
Cuối cùng ba mua mười hai bộ y phục, khi tính tiền chưởng quỹ tươi như hoa cúc: “Tổng cộng năm trăm hai mươi hai lượng bạc, xin phép bớt cho quý khách…”
Văn Cảnh Dư đột nhiên ôm ngực, cái cảm giác đó gọi là đau lòng khôn tả, ở hiện đại nàng còn từng mặc bộ đồ nào đắt như thế.
Nghĩ đây là chiến bào để kinh thành, cuối cùng nhắm mắt, c.ắ.n răng, lấy một tờ ngân phiếu sáu trăm lượng đưa .
Đang lúc xót tiền thì Phong Nhất cũng cuối cùng tìm thấy Văn Cảnh Dư ở “Tinh Tài Phường”.
Hắn nhanh bước tiến lên, cung kính : “Văn thần y, Vương gia thỉnh đến phủ Nguyên đại nho, Nguyên lão phu nhân bệnh nặng, cấp thiết cần chẩn trị.”
Văn Cảnh Dư , lập tức gật đầu, “Được, ngay.”
Khoảng thời gian , ba tỷ ăn ở đều do Chiến Vương phụ trách, nàng thầm nghĩ, thể giúp Chiến Vương cũng coi như trả ơn, dù “ăn của thì mềm miệng, nhận của thì yếu tay”.
Vị tiểu thư giá trang sức di động , chiếc quạt tròn trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất, trong lòng thầm mừng: May mà kịp nhiều.
Dám chắc mấy vị là của Vương gia ? Dù Vương gia, ngay cả ở Tế Long phủ , Nguyên đại nho cũng là đối tượng mà bao kết giao.
Nghe ngay cả Tri phủ đại nhân mấy cầu kiến cũng đều Nguyên đại nho cự tuyệt ngoài cửa.
Thế là nàng lén lút lùi sang một bên, giả vờ như chuyện gì mà chọn y phục, trong lòng khỏi sợ hãi.
Văn Cảnh Dư đưa y phục trong tay cho các , nàng dặn dò: “Các hãy theo Phong thị vệ về , đại tỷ bây giờ lập tức đến chẩn trị bệnh tình cho Nguyên lão phu nhân, thể chậm trễ.”
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di ngày thường luôn đùa giỡn ồn ào, dáng vẻ đắn, nhưng khi gặp chuyện thực sự cần bọn nhỏ hiểu chuyện, hai tiểu gia hỏa luôn thể hiện sự trưởng thành và điềm tĩnh vượt xa tuổi tác.
Chúng nhận lấy y phục mà đại tỷ đưa cho, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc và thấu hiểu.
Văn Cảnh Hạo gật đầu, với Văn Cảnh Dư: “Đại tỷ, tỷ cứ yên tâm ! Chúng sẽ ngoan ngoãn lời, theo Phong thị vệ về khách điếm an .”
Phong Nhất dẫn Văn Cảnh Dư nhanh bước xuyên qua các con phố phồn hoa, thẳng tiến đến phủ Nguyên đại nho.
Trên đường , Văn Cảnh Dư trong lòng thầm tính toán: “Nếu thể chữa khỏi bệnh cho Nguyên lão phu nhân, chỉ trả ân tình của Chiến Vương, mà chừng còn kiếm chút ‘tiền ngoài’ bất ngờ!” Nghĩ đến đây, nàng khỏi tăng nhanh bước chân.
Khi đến phủ Nguyên đại nho, Chiến Vương sớm ở cửa ngóng trông, hệt như một khối vọng thê thạch.
Gặp Văn Cảnh Dư, thấp giọng : “Văn thần y, Nguyên lão phu nhân bệnh tình nguy cấp, Nguyên đại nho chờ đợi bấy lâu, còn xin nhất định tận lực.”
Văn Cảnh Dư gật đầu, đầy tự tin : “Vương gia cứ yên tâm, nhất định sẽ dốc hết sức lực, đảm bảo tay tới bệnh trừ.”
Chiến Vương dẫn Văn Cảnh Dư phủ, xuyên qua mấy lớp viện lạc, cuối cùng cũng đến nơi ở của Nguyên lão phu nhân.
Nguyên đại nho ngoài bảy mươi, dung mạo tiều tụy, hiển nhiên là đang lo lắng khôn nguôi cho bệnh tình của Nguyên lão phu nhân.
Thấy Chiến Vương và Văn Cảnh Dư, lão vội vàng dậy, ánh mắt từ mong đợi chuyển sang hoài nghi đến tuyệt vọng.
Lão tuổi của Văn Cảnh Dư, còn bằng tuổi cái bình t.h.u.ố.c ở nhà lão nữa! Giống hệt như đang một tên giang hồ lừa đảo .
Tuy nhiên, lão vẫn xác nhận : “Vương gia, đây chính là đại phu ?” Giọng Nguyên đại nho chút run rẩy.