Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 73: Đến Tế Long phủ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:22:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiến Vương thấy , khỏi mỉm , mở miệng : “Ngồi xuống ăn !” Lời dứt, hai tiểu gia hỏa như nhận thánh chỉ, nhanh chóng xuống, ngay lập tức hóa thành “đũa chiến thần”, với tốc độ như chớp lao “tấn công” món ăn yêu thích.
Văn Cảnh Hạo kẹp một miếng thịt kho tàu, như thể đang diễn tả “giang hồ đầu lưỡi”, còn Văn Cảnh Di thì đang “thám hiểm ẩm thực” một đĩa cá chưng.
Chiến Vương hai bảo bối , kìm trêu chọc: “Hai đứa các ngươi đây là nhịn đói ba ngày từ chiến trường trở về?”
Văn Cảnh Hạo ăn ngấu nghiến, lấp lửng: “Vương gia, bàn ăn của quả là ‘cam lộ từ trời giáng’! Hai ngày nay gió sương vất vả, bọn sắp quên mất cơm nóng là mùi vị gì .”
Thực đều đói, hơn nữa hai ngày nay đều ăn lương khô đường, thấy những món ăn sắc hương vị đủ đầy , ai nấy đều kìm mà ăn uống ngon lành.
Chỉ duy Chiến Vương vẫn ăn uống tao nhã như thường, Văn Cảnh Dư hỏi một câu: nếu quân địch đến, còn thể tao nhã như ?
Sau bữa trưa, Chiến Vương dặn dò Phong Nhất: “Đến Nguyên phủ đưa một mời, bản vương buổi chiều sẽ đến thăm, tiện thể mang theo chút Long Tỉnh mà thầy thích uống nhất, kẻo lão già đó vong ân bội nghĩa, còn quên hơn cả thầy .”
Phong Nhất lĩnh mệnh , Văn Cảnh Dư tò mò hỏi: “Vương gia định hội bạn ?”
Trong mắt Chiến Vương lóe lên một tia kính trọng, như thể y trở về những “tuế nguyệt huy hoàng” giới xích đuổi khắp sân. “Không hội bạn, mà là thăm lão sư của bản vương – Nguyên Hối Chi, đương triều đại nho.”
dừng một chút, khóe miệng cong lên một nụ , “Năm đó bản vương nghịch ngợm, ít giới xích của thầy đánh, bây giờ nghĩ , cây giới xích đó chắc cũng mòn cùn .”
Văn Cảnh Dư hình dung cảnh Chiến Vương thiếu niên giới xích đuổi đánh, kìm bật thành tiếng.
Chiến Vương nheo mắt, cố vẻ nghiêm túc: “Văn thần y dường như vui vẻ? Có trải nghiệm hương vị giới xích của Nguyên đại nho ? Đảm bảo khiến nàng ‘hồi vị vô cùng’.”
Văn Cảnh Dư vội vàng xua tay, khóe miệng kìm nhếch lên: “Không , chỉ đang nghĩ... giới xích đ.á.n.h lòng bàn tay chắc hẳn đau, Vương gia lòng bàn tay của bây giờ còn sờ thấy dấu vết năm xưa ? Đó chính là ‘ký ức tuổi thơ’ đó.”
Chiến Vương trêu chọc: “Nàng đây là đang xót xa bản vương ? Hay là trao cho một giải ‘giới xích sủng ái nhất’?”
Văn Cảnh Dư lườm y một cái: “Xì! Ai mà xót xa chứ? Những hoàng quý tộc như , cuộc sống đủ đầy sung sướng, cần gì khác xót xa.”
“Có thời gian xót xa những gấm vóc lụa là như các , chi bằng xót xa chính bản những ngày tháng ăn đủ no mặc đủ ấm.”
Văn Cảnh Di một bên lắng , tò mò hỏi: “Vương gia, thông minh như mà vẫn thầy đ.á.n.h ? Có vì quá thông minh nên thầy ghen tị ?”
Chiến Vương bất lực lắc đầu, giọng mang theo chút tự giễu: “Thông minh? Khi đó quả là ‘thông minh tuyệt đỉnh’, đến cả lão sư cũng cảm thán ‘đứa trẻ thể dạy dỗ nổi’, nhưng bây giờ nghĩ , cây giới xích đó ‘đánh’ thành dáng vẻ hiện tại, quả là một ‘trường hợp thành công của giáo d.ụ.c giới xích’.”
Văn Cảnh Di tiếp tục hỏi: “Vậy Vương gia bây giờ nên cảm ơn cây giới xích đó ? Đây quả là ‘sự vùng lên của giới xích’ mà.”
Chiến Vương cố vẻ thâm trầm: “Phải đó, nếu cây giới xích đó bây giờ còn, mời nó một chén , cùng ‘tâm sự chuyện xưa’, tiện thể hỏi nó ‘năm xưa khi đ.á.n.h , nó đau ’.”
Văn Cảnh Dư kìm bật , trêu chọc: “Vương gia, đây là mời giới xích uống , là mời nó đ.á.n.h thêm một trận nữa?”
“Biết nó già cả cũng giống Nguyên đại nho, bây giờ cũng cáo lão về quê, chỉ an hưởng tuổi già thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-73-den-te-long-phu.html.]
Mấy cứ thế vui vẻ trò chuyện, suốt chặng đường , ngoài việc đường thì vẫn là đường, lâu hưởng một khoảnh khắc an nhàn như .
Không vì , Chiến Vương càng ngày càng thích ở bên ba tỷ .
Hơn nữa trong lúc trò chuyện, ánh mắt y ý vô ý về phía Văn Cảnh Dư, khi Văn Cảnh Dư y, y nhanh chóng dời mắt .
Chiến Vương cũng tại , kể từ khi cùng Văn thần y lên đường, y luôn thích ngắm từng cử chỉ, nụ của nàng.
Chiến Vương đây hiếm khi , kể từ khi quen Văn Cảnh Dư, ngay cả y cũng hề , chỉ cần thấy nụ của Văn Cảnh Dư, mặt y cũng sẽ vô thức nở một nụ .
Rất nhanh Phong Nhất đưa mời về: “Vương gia, Nguyên đại nho hiện đang lời mời.”
Chiến Vương xong, dậy với ba tỷ Văn Cảnh Dư: “Ta , nếu các ngươi ngoài chơi, nhất định mang theo hai vệ, bằng sẽ giống như ở Huệ Châu phủ , gặp những kẻ điều.”
“Bọn , Vương gia mau , bằng Nguyên đại nho đợi sốt ruột.”
Sau khi Chiến Vương rời , Văn Cảnh Dư liền dẫn các em phố, bọn họ quả nhiên mang theo hai vệ, một vị vệ tên là Phong Lục, một vị tên là Phong Thất.
Bên , khi Chiến Vương đặt chân Nguyên phủ, Nguyên đại nho đón với dáng vẻ hệt như thức đêm phê duyệt tám mươi bài tập của học trò , hành hạ đến mức quầng mắt trĩu xuống tận xương gò má, râu ria dựng ngược như sét đánh, cả toát khí tức “ sắp kiệt sức ”.
Chiến Vương đỗi kinh ngạc, bước nhanh tới quan tâm hỏi: “Lão sư, lâu gặp, ? Chẳng lẽ lời cằn nhằn của sư mẫu hành hạ đến mức tâm lực tiều tụy?”
Nguyên đại nho thở dài một tiếng, giơ tay hiệu y xuống: “Vương gia, nhà lão phu xảy chút chuyện, nội t.ử bệnh nặng, mời nhiều danh y đến nhưng đều bó tay chịu trói, ngay cả ‘giang hồ thần y’ cũng lắc đầu , ‘bệnh chữa ’.”
Chiến Vương chau mày, quan tâm : “Sư mẫu từ vẫn khỏe mạnh, đột nhiên bệnh nặng đến thế? Có thể cho bản vương gặp mặt một ?”
Nguyên đại nho gật đầu, dẫn Chiến Vương đến nội thất.
Nguyên lão phu nhân giường, sắc mặt tái nhợt, thở yếu ớt, như thể đang chơi trò “kéo co” với Diêm Vương gia – bên kéo sang chút, bên lôi về chút.
Chiến Vương thấy , trong lòng đành, khẽ : “Lão sư, bên cạnh bản vương một vị đại phu y thuật cao minh, bệnh dịch ở Vân Ninh phủ chính là nhờ phương t.h.u.ố.c của nàng hiến mới khống chế dịch bệnh, lẽ thể mời nàng đến xem bệnh cho sư mẫu.”
“Hay là, bây giờ phái mời nàng đến?”
Trong mắt Nguyên đại nho lóe lên một tia hy vọng: “Vương gia lòng , lão phu vô cùng cảm kích, nếu thể chữa khỏi cho nội tử, lão phu nguyện lấy báo... À!” Đột nhiên nhận điều đúng, “Trọng kim tạ ơn!”
Chiến Vương lập tức dặn dò Phong Nhất về khách sạn mời Văn Cảnh Dư.
Phong Nhất lĩnh mệnh , nhưng khi về đến khách sạn phát hiện Văn Cảnh Dư dẫn các dạo phố .
Phong Nhất bất lực, đành điều động cấm quân cùng tìm kiếm khắp các ngõ ngách của Tế Long phủ.
Trong lòng thầm nghĩ: Văn thần y, đây là ‘cứu vãn nền kinh tế Tế Long phủ’ ?