Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 41: Lại gặp lưu phỉ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:29:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khúc hát nhỏ Văn Cảnh Hạo ngân nga, lúc thì như mèo động tình kêu, lúc thì như lừa gáy, Văn Cảnh Di ở bên cạnh còn ngừng tán tụng: “Ôi chao, giọng ca của ca ca thế , đến kinh thành hát kịch quả thực là một tổn thất lớn của giới lê viên đó!”
Hai bảo bối sống một hát một bè, ngược cũng khiến tâm trạng vốn trầm uất của mấy cô nương nhẹ nhõm hơn nhiều, tựa như mây đen hé vài tia nắng.
Từ sáng đến tận trưa, bụng đều réo ầm ĩ, vội vàng tìm một chỗ bắt đầu nấu cơm.
Sau bữa trưa, bọn họ tiếp tục lên đường, dù trong lòng đều mong sớm ngày đến phủ thành.
Vào buổi chiều, khi bọn họ một nữa qua một khu rừng rậm rạp, phía đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân ồn ào.
Văn Cảnh Dư lông mày lập tức nhíu chặt thành một nùi, trong lòng thầm than khổ: Sẽ đụng chuyện phiền phức gì chứ? Cái vận khí của , quả thực là “may mắn” hết chỗ !
Quả nhiên sai, ngay giây , hơn chục tên lưu phỉ cứ như từ đất chui lên, từ trong rừng cây xông .
Từng tên lưu phỉ đó, tay cầm đại đao, lưỡi đao ánh mặt trời loáng thoáng, sáng chói, gương mặt bọn chúng, đều đầy bốn chữ “Ta là kẻ ”.
Tên lưu phỉ cầm đầu, mở miệng, lộ hàm răng ố vàng lớn, cứ như di vật khai quật, còn nhe răng , phát một trận khiến rợn tóc gáy.
“Yo hố, xem xem đây là phúc khí từ mà đến đây, vốn định ngoài tìm vài phú hộ mượn chút tiền lương, ngờ gặp một đám mỹ nhân như hoa như ngọc thế , đây thật sự là lão thiên gia mở mắt, ban phúc lợi cho chúng !”
Văn Cảnh Dư , nhịn lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: “Lão thiên gia mở mắt? Ta thấy lão thiên gia là uống rượu say, mắt mù mới để lũ khốn kiếp các ngươi chạy hại !”
Nàng đầu , lớn tiếng gọi sáu cô nương: “Sáu cô nương các ngươi mau chóng chạy về phía rừng cây đối diện, chạy càng nhanh càng , tuyệt đối đừng để đám lưu manh hôi thối bắt !”
Văn Cảnh Dư trong lòng hiểu rõ, những cô nương tay tấc sắt, lưu nơi đây, những là đưa mạng cho địch, mà còn ảnh hưởng đến việc các nàng tay thi triển.
Những cô nương , gương mặt đầy vẻ lo lắng, miệng há khép , dường như khuyên Văn Cảnh Dư cùng chạy.
Văn Cảnh Dư nào thể cho các nàng cơ hội lằng nhằng, trực tiếp bá đạo thốt một câu: “Đây là mệnh lệnh!”
Sáu cô nương gian đ.á.n.h dấu ấn ký trung thành, thấy lời , lập tức ngậm miệng , chạy về phía rừng cây đối diện.
Đợi sáu vị cô nương chạy mất hút, Văn Cảnh Dư lúc mới vội vàng dùng ý niệm, lấy chiếc rìu của Văn Cảnh Hạo , đưa cho .
Ngay đó, nàng từ trong gian lấy côn sắt của Văn Cảnh Di, nhét tay Văn Cảnh Di: “Cầm lấy, cho đ.á.n.h thật mạnh , đ.á.n.h c.h.ế.t lũ vương bát đản !”
Tiếp đó nàng từ trong gian lấy giản của , nắm chặt trong tay.
Lũ lưu phỉ thấy Văn Cảnh Dư thể từ hư lấy vũ khí, từng tên đều kinh ngạc đến ngây , bộ dạng đó, sống như gặp quỷ , mắt trợn trừng, cằm đều rớt xuống đất.
Bọn chúng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, tựa hồ vô đôi mắt âm u đang từ trong bóng tối chằm chằm , cứ như sơn tinh quỷ quái quấn lấy, tự nhiên.
Văn Cảnh Dư thấy bộ dạng sợ sệt của bọn chúng, liền đám gia hỏa trong lòng đang nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-41-lai-gap-luu-phi.html.]
Nàng giọng điệu của tên đại hoàng nha cầm đầu, cần nghĩ cũng bọn chúng ngày thường chắc chắn ít những chuyện thất đức như đốt g.i.ế.c cướp bóc.
Hừ, nếu , cũng cần tránh mặt các ngươi khi lấy vũ khí nữa. Nàng tuyệt đối sẽ để đám lưu phỉ tiếp tục ác, thì thể để bọn chúng sống sót rời !
Chỉ thấy khóe môi Văn Cảnh Dư nhếch lên, nở một nụ ranh mãnh với đám lưu phỉ: “Các ngươi đừng sợ! Chúng chỉ ăn trái tim của những kẻ từng g.i.ế.c , gan đen như thế mới đủ vị. Còn gan của những kẻ từng g.i.ế.c , ngon .”
Thấy lũ lưu phỉ sợ đến run lẩy bẩy, Văn Cảnh Dư ha ha lớn: “Đùa chút thôi, xem các ngươi sợ hãi đến mức nào kìa? Chẳng vui chút nào.”
Văn Cảnh Dư những thanh đại đao trong tay bọn chúng, : “Ta thấy những thanh đao trong tay các ngươi đều rỉ sét đến còn thể thống gì nữa , là để giúp các ngươi mài dũa thật , để chúng một nữa tỏa sáng nhé!”
Lũ lưu phỉ ba mắt rốt cuộc là là quỷ? Còn hồn, Văn Cảnh Dư như mũi tên rời cung lao vọt lên.
Giản sắt trong tay nàng giơ cao, mang theo tiếng gió vù vù, “xoẹt” một cái liền hung hăng nện xuống tên đại hoàng nha cầm đầu.
Tên đại hoàng nha còn đang chìm đắm trong lời của Văn Cảnh Dư, căn bản kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mắt đột nhiên tối sầm.
Ngay đó một luồng lực lượng khổng lồ ập đến, cả cứ như một con trâu rừng hung hãn đ.â.m bay, “xoẹt” một tiếng bay thẳng trong rừng cây.
Chỉ thấy “loảng xoảng” một tràng tiếng động, mấy gốc cây đều gặp nạn, đ.â.m đổ nghiêng ngả, cây thì gãy, cây thì đổ.
Văn Cảnh Hạo ở một bên thấy ha ha lớn, vỗ tay trêu chọc : “Tỷ ơi, cái sức của tỷ cũng lớn quá ! Ta thấy tỷ đây nào đ.á.n.h , rõ ràng là đang gây sự với mấy cái cây đó thôi! Cứ theo cách đ.á.n.h của tỷ, mảnh rừng đều sẽ tỷ san bằng hết mất thôi!”
Vừa , cũng chịu yếu thế, hai tay cao cao vung rìu lên, quát lớn một tiếng, bổ mạnh xuống một tên lưu phỉ khác.
Tên lưu phỉ thấy tình thế bất , vội vàng giơ đao lên chống đỡ. Chỉ “rắc” một tiếng giòn tan, giống như quả dưa bổ đôi, thanh đao của tên lưu phỉ trực tiếp bổ thành hai mảnh.
Lực xung kích mạnh mẽ truyền dọc theo đao lên cánh tay , chấn động đến mức cánh tay tê dại, đau đến mức “oái” một tiếng, cứ như g.i.ế.c lợn , ôm cánh tay kêu la ầm ĩ.
Văn Cảnh Di cũng nhịn nữa, nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt, hét lớn một tiếng: “Xem đây!” Sau đó hai tay nắm chặt côn sắt, dùng sức vung lên, côn sắt như một tia chớp đen, quét thẳng chân một tên lưu phỉ.
Tên lưu phỉ còn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chân như búa tạ giáng mạnh một cú, một trận đau đớn kịch liệt ập đến, cả lập tức mất thăng bằng, đổ rạp xuống như một bù rơm gió thổi bay.
“Phịch” một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất bẩn thỉu, trong miệng còn đầy đất bùn và cỏ vụn, bộ dạng đừng là thê t.h.ả.m đến mức nào.
Văn Cảnh Di bụm miệng hì hì : “Ấy da da, vị đại ca , ngươi đang gì chứ? Chuyện còn đến Tết mà ngươi bái niên ? Hay là nhân cơ hội dập đầu để cầu lấy may mắn ? Cái đại lễ quả thực khiến thụ sủng nhược kinh đó!”
Một màn thao tác của ba tỷ , đ.á.n.h cho lũ lưu phỉ hoa mắt chóng mặt, tìm thấy phương hướng.
Từng tên đ.á.n.h cho bầm dập mặt mũi, kêu cha gọi , trong miệng còn ngừng lẩm bẩm: “Đây nào cướp bóc gì, rõ ràng là đến nộp mạng mà! Sớm đến cái nơi quỷ quái , bây giờ thì , cả cái mạng già cũng bỏ !”
Văn Cảnh Dư , chỉ lũ lưu phỉ trêu chọc : “Nộp mạng? Các ngươi đừng nhầm lẫn nha, các ngươi đây nào đến nộp mạng, rõ ràng là cố tình chạy đến để mua vui cho chúng đó!”