Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 36: Gặp Sơn Phỉ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:28:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di học chiêu thức đắn nào, nhưng ngược học cách càng ngày càng xa con đường “tự sáng tạo võ công”.
“Tỷ, chúng thể xông pha giang hồ ?” Văn Cảnh Hạo vẻ mặt tự tin hỏi.
Văn Cảnh Dư vẻ mặt “ vô địch thiên hạ” của , bất lực thở dài một : “Ừm, giang hồ hẳn là ai dám chọc các ngươi , dù thì ‘Lươn Đất Lăn Lộn’ và ‘Phi Hài Thần Công’ của các ngươi quá sức uy h.i.ế.p .”
Sau khi dùng bữa trưa, Văn Cảnh Dư dẫn đến sân viện.
Văn Cảnh Dư vẫn ở giữa, hai tay chống nạnh, dáng vẻ của một “võ lâm chí tôn”.
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di thì như hai tiểu đồ thành kính, thẳng tắp, mắt chớp chằm chằm đại tỷ.
Văn Cảnh Dư : “Buổi sáng ‘tự sáng tạo võ công’ của hai đứa quả là đầy sáng tạo, buổi chiều thì học nghiêm túc mấy chiêu thức đắn đó!” Văn Cảnh Dư .
“Đại tỷ cứ yên tâm, chúng chuẩn sẵn sàng !” Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di đồng thanh .
“Vậy chúng bắt đầu thôi! Chiêu đầu tiên , ‘Bạch Hạc Lượng Sí’!” Văn Cảnh Dư bày một tư thế tiêu sái.
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di theo, tư thế đó trông cũng thật vài phần dáng dấp.
“Không tệ tệ, tiếp theo, ‘Hắc Hổ Đào Tâm’!”
Văn Cảnh Hạo tên hứng thú: “Cái tên thôi thấy bá đạo , nhất định học !” Nói dùng sức vươn tay , kết quả suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Văn Cảnh Di chế giễu: “Ca ca, đây là ‘Hắc Cẩu Phác Không’ thì !”
Văn Cảnh Hạo phục: “Muội giỏi thì !”
Văn Cảnh Di tự tin bước tới, chiêu thì ngã, nhưng tay đập cây cột bên cạnh, đau đến mức nàng cứ vung tay mãi.
“Ôi chao, đây là ‘Hắc Hổ Đụng Cột’ !” Văn Cảnh Hạo .
Sau một hồi vật lộn, Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di cuối cùng cũng học những chiêu thức một cách dáng.
“Tỷ, bây giờ chúng lợi hại ?” Văn Cảnh Hạo đắc ý hỏi.
Văn Cảnh Dư : “ đúng đúng, bây giờ các ngươi là ‘võ lâm tân tú’ , chỉ thiếu việc ngoài xông pha giang hồ, vang danh thiên hạ nữa thôi!”
Ngày thứ hai trong gian, Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di cặp đôi hoạt náo cuối cùng cũng còn như ngày đầu tiên, xem việc học võ như trình diễn “hí khỉ” nữa.
Hai đứa tựa như bí kíp võ lâm nhập , mỗi chiêu mỗi thức đều nghiêm túc như thể sắp tham gia “Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo Hội”.
Văn Cảnh Dư vị “võ lâm minh chủ” cũng dạy càng lúc càng thuận tay, tựa như đang dạy hai “võ si” nhảy vũ điệu quảng trường .
Khi buổi học kết thúc, hai đứa vẫn còn lưu luyến rời, tựa như “võ học chi hồn” níu chân, hận thể luyện võ thâu đêm.
Ngày thứ ba dùng bữa sáng xong, ba tỷ rời khỏi gian, tiếp tục chuyến đến phủ thành của .
Hai ngày liền vượt đường xa, ban ngày đường, ban đêm vẫn ở trong gian tận hưởng nghỉ ngơi “năm ”, quả đúng là phiên bản “du lịch bằng xe dã ngoại” thời cổ đại.
Tuy nhiên, ngay chiều ngày thứ ba, ba tỷ đến một khe núi, thấy một đám dân chạy nạn như ma đuổi mà đầu chạy về.
Ba tỷ lòng hiếu kỳ bùng nổ, xúm hỏi han, kết quả đám dân chạy nạn từng một như dính chú câm, chẳng ai thèm để ý đến họ.
Lúc , một lão phụ nhân lông mày hiền từ bụng nhắc nhở: “Tiểu cô nương, đừng về phía nữa, phía sơn phỉ chặn đường.”
Văn Cảnh Hạo vẻ mặt đùa cợt: “Lần là sơn phỉ thật sơn phỉ giả đây?”
Văn Cảnh Dư bình tĩnh đáp: “Bất kể là thật giả, chúng đều xem thử, chừng chúng còn kiếm một khoản tiền nhỏ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-36-gap-son-phi.html.]
Văn Cảnh Di : “Đại tỷ là kiếm một khoản tiền lớn ?”
“Ai! Mỗi kiếm tiền lớn, kết quả đến tay đều là vài đồng tiền đồng, xem ngược mới đúng.”
Văn Cảnh Dư hiệu bằng mắt cho , hai đứa nhỏ hiểu ngay lập tức, theo Văn Cảnh Dư tiến rừng cây.
Văn Cảnh Dư hỏi: “Hai đứa vũ khí gì?”
Hai đứa trẻ đối với vũ khí trong phòng vũ khí của gian sớm thèm thuồng chảy nước miếng, Văn Cảnh Di tranh : “Ta côn sắt, tay ngắn, dùng côn sắt vặn.”
Văn Cảnh Hạo hào khí : “Ta rìu!”
Văn Cảnh Dư ý niệm khẽ động, một cây côn sắt và một cái rìu xuất hiện trong tay nàng.
Nàng đưa côn sắt cho Văn Cảnh Di, đưa rìu cho Văn Cảnh Hạo.
Sau đó, trong tay nàng xuất hiện một cây giản, Văn Cảnh Dư sang : “Chúng phía xem một chút, nếu những kẻ đó thật sự là thổ phỉ, thì chúng tuyệt đối thể nương tay.”
“Nếu những kẻ đó là dân chạy nạn thập ác bất xá, chúng cũng thể buông tha, nếu họ giống như đám cướp mà chúng gặp đây, từng một đều bệnh tật đói khát, thì hãy bỏ qua cho họ một .”
Văn Cảnh Dư chằm chằm hai , dặn dò: “Nếu bọn chúng thật sự là kẻ ác, chúng tuyệt đối thể nương tay, nếu chúng tay tàn nhẫn, thì c.h.ế.t chính là chúng .”
Văn Cảnh Dư lớn tiếng và nghiêm túc hỏi: “Nghe rõ ?”
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di đồng thanh đáp: “Nghe rõ .”
“Rất , chúng thôi.” Văn Cảnh Dư chính là huấn luyện , đối xử với kẻ , tuyệt đối thể mềm lòng, nương tay.
Nàng cũng , hai hiện tại, còn là những kẻ nhu nhược mặc cho đ.á.n.h c.h.ử.i như đây khi còn ở Văn gia nữa.
Từ khi nàng chỉnh đốn nhà họ Văn xong, kích hoạt các yếu tố bạo lực trong hai đứa trẻ.
Ba tỷ cầm vũ khí của , về phía nơi thổ phỉ chặn đường, còn đám dân chạy nạn thì ngược trở .
Đám dân chạy nạn trở đều họ như kẻ ngốc.
Có một vài dân chạy nạn bụng nhắc nhở: “Tiểu cô nương, các ngươi đừng về phía nữa, phía thổ phỉ từ Hắc Ưng Sơn xuống, đang chặn đường cướp bóc, chỉ cần là tiểu cô nương xinh đều sẽ bắt lên núi.”
“Nếu qua ngọn núi Ưng Chủy , thì giao hết tất cả tiền bạc mới thể qua. Những lão bách tính tiền bạc mà qua, đó là chuyện thể, chỉ sẽ đ.á.n.h đến thoi thóp.”
Văn Cảnh Dư , thể khẳng định phía là sơn phỉ thật, bèn nhắc nhở : “Hai đứa cũng đó, phía là sơn phỉ thật, hai đứa chú ý an , nhất định tay tàn nhẫn.”
“Chúng .” Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di đáp.
Vẻ mặt hăm hở thử sức.
“Tốt, bây giờ đúng là lúc kiểm nghiệm các ngươi dùng Đại Lực Hoàn, cùng với võ công mới học đó.”
Văn Cảnh Dư hỏi: “Chuẩn sẵn sàng ? Bây giờ chúng sẽ dạy cho đám sơn phỉ một bài học!”
Ba tỷ Văn Cảnh Dư quả là uy phong lẫm liệt, bước những bước hùng dũng khí phách, sải bước lớn về phía “chốn thị phi” nơi sơn phỉ chặn đường.
Nhìn từ xa, ôi chao, một đám sơn phỉ hung thần ác sát, đang như bầy sói đói, kéo lê một cô nương trẻ tuổi xinh .
Bên cạnh còn một lão gia t.ử run rẩy, một đôi vợ chồng trung niên hoảng sợ thất thần, cộng thêm một thiếu niên đám sơn phỉ đè nghiến xuống đất như ấn một con gà con.
Miệng đám sơn phỉ còn ngừng c.h.ử.i bới tục tĩu: “Mấy lão gia bọn trúng khuê nữ nhà ngươi, đó chính là phúc khí tổ tiên nhà ngươi phù hộ, mà còn dám phản kháng, đúng là Thọ Tinh Công thắt cổ – chê mạng dài!”