Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 30: Định Chữa Bệnh Kiếm Tiền

Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:27:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Di thực sự nén nổi sự tò mò trong lòng, mở miệng hỏi: "Đại tỷ, tỷ xem cái vẻ mặt của tỷ kìa, lúc thì cau mày như búi tơ, lúc nở nụ gian xảo, ý tứ chẳng lành, cảm thấy, thế gian sắp kẻ xui xẻo gặp nạn !"

Văn Cảnh Dư đưa tay, nhẹ nhàng gõ lên đầu Văn Cảnh Di, : "Nha đầu thối, linh tinh gì đó? Đại tỷ của đây, là đang chuẩn đại thiện nhân, việc tích đức đó!"

Văn Cảnh Di cho là đúng, bĩu môi hừ một tiếng: " mới tin đại tỷ thể chuyện đắn gì! Theo thấy, tỷ nhất định là 'đại khai sát giới', 'vặt lông cừu' kiếm chác mới !"

"Ha ha ha! Muội đúng là tiểu linh tinh, quả nhiên đoán trúng ! Chúng chính là 'vặt lông cừu'!" Văn Cảnh Dư lớn.

Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di ngơ ngác Văn Cảnh Dư, trong lòng cứ thấy băn khoăn: Lúc ngay cả bóng dáng con cừu cũng chẳng thấy, đến cọng lông cừu cũng , tỷ thể mà 'vặt lông cừu' chứ?

Chẳng lẽ thật sự chạy rừng sâu núi thẳm, để một trận ' cừu đại chiến' ?

Văn Cảnh Dư thấy vẻ mặt ngây ngốc của hai đứa, nhịn giải thích: "Hai tiểu ngốc nhà các , trận lũ , dịch bệnh nhất định sẽ theo như hình với bóng. Các xem dân làng chúng kìa, từng kẻ một bệnh tật ốm yếu, chẳng đều nhiễm dịch bệnh . Chúng đây, chính là chữa bệnh cứu !"

Nói , Văn Cảnh Dư bắt đầu bộ tịch dùng ngón cái di chuyển qua ngón giữa và ngón áp út, dáng vẻ đó, cứ như thật sự bói toán .

Ánh mắt Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di cứ dõi theo ngón tay nàng chuyển động, đại tỷ đây đang gì.

Văn Cảnh Dư dừng động tác bấm đốt ngón tay, vẻ mặt đầy bí ẩn : "Ta bấm đốt ngón tay tính toán, chúng trấn, đó chính là sẽ kiếm một khoản tài lộc khổng lồ đủ kinh thiên động địa! Khoản tài lộc , đủ để chúng thể ung dung tự tại mà sống !"

Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di , mắt lóe lên, đồng thanh hỏi: "Đại tỷ, rốt cuộc là bao nhiêu tài lộc lớn ạ?"

Văn Cảnh Dư đắc ý phất tay, vẻ thần bí: "Thiên cơ bất khả lộ! các cứ yên tâm, theo đại tỷ , đảm bảo sẽ khiến các bữa nào cũng ăn ngon uống , sống cuộc đời thần tiên!"

Văn Cảnh Di chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Đại tỷ, chúng thể ngày ngày ăn kẹo hồ lô ạ? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!"

Văn Cảnh Dư cố ý vẻ mặt ghét bỏ, lắc đầu : "Kẹo hồ lô ư? Cái đó tính là gì chứ! Chúng ăn những sơn hào hải vị, nào là bào ngư tôm hùm, tất cả đều thành vấn đề! Đến lúc đó, sẽ cho các thấy thế nào mới là 'cuộc sống phú quý đỉnh cao' thật sự, cái đó còn cao cấp hơn nhiều so với kẹo hồ lô mà hằng mong !"

Văn Cảnh Hạo nhịn xen : "Đại tỷ, tỷ như thể chúng bây giờ là đại phú hào giàu ngang quốc gia , khoa trương quá!"

Văn Cảnh Dư ha ha phá lên , nàng : "Đại phú hào ư? Hừ! Chúng đó, là sẽ trở thành 'siêu cấp vô địch chiến cơ' trong đại phú hào! Đến lúc đó, đừng chỉ là cái trấn nhỏ , ngay cả trong cả huyện thành, cũng đều sắc mặt chúng việc!"

Văn Cảnh Di vẻ mặt sùng bái đại tỷ, trong mắt tràn đầy những vì nhỏ: "Đại tỷ, tỷ thật là quá lợi hại !"

Văn Cảnh Dư đắc ý ngẩng cao cằm, lỗ mũi gần như hếch lên trời: “Đó là lẽ tự nhiên! Đại tỷ các ngươi đây chính là ‘thần toán tử’ lừng danh, chuyến đến trấn , chúng nhất định sẽ ‘một vang danh’, đến lúc đó, các ngươi cứ chờ ở nhà mà đếm tiền, đếm đến nỗi tay chuột rút mới thôi!”

Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di xong thì ngây , trong lòng thầm nghĩ: Đại tỷ , sẽ là đang “vẽ bánh nướng hòng no bụng” cho chúng đó chứ?

Thế là, ba tỷ ôm ấp giấc mộng phát tài , giẫm lên những cục bùn khô giòn do nắng, mỗi bước chân đều phát tiếng “rắc rắc” giòn tan, hiên ngang ngẩng cao đầu, khí thế hừng hực tiến về phía trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-30-dinh-chua-benh-kiem-tien.html.]

Thế nhưng khi ba tràn đầy mong đợi đặt chân trấn, trời đất ơi, tròng mắt cả ba suýt nữa lồi – trấn nhỏ mắt, nào còn một chút phồn hoa náo nhiệt như xưa!

Cảnh tượng chẳng khác nào một vùng bình địa, y như Đại Hà thôn của họ , trận hồng thủy vị “đại sư chỉnh dung siêu cấp” quả thực quá tàn nhẫn, dọn sạch cả trấn, đến một viên gạch ngói lành lặn cũng chẳng tìm thấy.

“Ôi chao! Giờ thì đúng là ‘’ hết chỗ chê ! Cả đám phú hào trong trấn đều ‘tẩy trắng’ mà cao chạy xa bay hết cả!” Văn Cảnh Di trêu chọc .

Văn Cảnh Hạo cũng lắc đầu bất lực, : “Đại tỷ, ‘thần toán’ của tỷ e là tính sai , trận hồng thủy tay còn nhanh hơn tỷ nhiều!”

Văn Cảnh Dư chịu thua mà ưỡn cổ lên, cãi bướng: “Hừ! Trấn , huyện An Bình chắc chắn còn nhiều phú nhân đang chờ chúng ‘cứu vớt’ đó!”

Thế là, ba tỷ phủi phủi bụi , một nữa hiên ngang chịu đựng cái nắng gay gắt, tiến về phía huyện thành.

Ba tỷ như ba con vịt đang bước mặt đất tựa lồng hấp.

Văn Cảnh Dư lau mồ hôi trán, ực ực uống nước suối linh.

Văn Cảnh Di và Văn Cảnh Hạo cũng chịu yếu thế, ngươi một ngụm một ngụm, uống một cách vui vẻ.

Sau khi nước suối linh chảy xuống bụng, cả sảng khoái tinh thần, lập tức cảm thấy mặt trời ấm áp, còn cảm giác nóng rát như lửa nữa.

Đi bao xa, lượng nạn dân đường tăng lên, từng một mặt mày vàng vọt, bốc mùi còn khó ngửi hơn đậu phụ thối, rõ ràng là những “tín đồ trung thành” của ôn dịch.

Văn Cảnh Dư thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Cái thời , đến cả ôn dịch cũng thịnh hành ‘dắt díu cả nhà’ viếng thăm .”

Văn Cảnh Di thấy một lão phu nhân đang ôm một đứa bé, đứa bé sắc mặt xanh xao, thở thoi thóp, liền kéo tay áo Văn Cảnh Dư: “Đại tỷ, đứa bé đáng thương quá, chúng nên giúp họ ?”

Văn Cảnh Dư bĩu môi, cố vẻ lạnh nhạt : “Giúp? Chúng là đến để phát tài, đến Phật sống!”

Văn Cảnh Hạo ở một bên chen : “Đại tỷ, tỷ đại thiện nhân, việc tích đức ? Cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp phù đồ đó!”

Văn Cảnh Dư trợn mắt, hừ một tiếng: “Phù đồ? Thứ đó thể cơm mà ăn! mà…”

Nàng tròng mắt đảo một vòng, khóe môi hiện lên ý , “Nếu là cứu , thì thu chút ‘phí lao công’ chứ? Đâu thể công một chuyến!”

Thế là, ba tỷ đến mặt lão phu nhân, Văn Cảnh Dư vươn tay sờ cổ tay đứa bé.

Sau đó nàng vẻ bắt mạch cho đứa bé, : “Đứa bé bệnh nặng nhẹ , dùng ‘thần dược’ gia truyền của chúng mới thể chữa khỏi! mà, viên t.h.u.ố.c ngàn vàng khó cầu, ngài xem…”

Lão phu nhân thấy cô nương mời mà đến, giọng điệu của nàng, giống thầy thuốc.

Loading...