Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 29: Trả Ân Tình
Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:27:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cảm tạ cháu, nhớ ."
Tiếp đó, Quách nãi nãi ngập ngừng véo một góc áo, ngượng nghịu mở lời: "Nha đầu Dư, là cháu giúp dân làng trong thôn chữa bệnh luôn ? Trong thôn chỉ còn mấy thôi."
Văn Cảnh Dư nhíu mày, thầm nghĩ: Trước đây bọn họ lời khuyên của , còn coi là "bà cô lắm chuyện" chuyên lo chuyện bao đồng. Bây giờ mắc bệnh, thì đáng đời!
Quách nãi nãi thấy Văn Cảnh Dư nhíu mày, cũng trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc. bà cũng thể trơ mắt dân làng cứ thế c.h.ế.t mặt .
Thế là bà cầu khẩn: "Cứ coi như Quách nãi nãi cầu xin cháu."
Phải ! Quách nãi nãi đây là một lão nhân lương thiện. Nếu , trong những năm hạn hán đói kém, bà cho nguyên chủ bánh rau dại ăn chứ?
Văn Cảnh Dư bất lực thở dài : "Được thôi! chỉ là nể tình ân nghĩa của Quách nãi nãi đối với đây mà đồng ý. Từ nay về chúng coi như thanh toán xong hết."
Quách nãi nãi là , điều đó sai, nhưng nàng bà yêu cầu giống bà, một thánh mẫu.
Đây coi như là cuối cùng nàng đáp ứng yêu cầu của bà.
Quách nãi nãi cũng ý của Văn Cảnh Dư, chỉ thở dài một tiếng đáp: "Được! Quách nãi nãi sẽ phiền cháu nữa."
Thế là Văn Cảnh Dư và Quách nãi nãi đến giữa đám dân làng.
Quách nãi nãi tiên hỏi thăm , đó mới : "Nha đầu Dư , chúng dịch lỵ, là do ăn những xác động vật mà nhiễm bệnh."
Chưa đợi Quách nãi nãi xong! Dân làng hoảng loạn cả lên.
Có bắt đầu hối hận vì ban đầu lời khuyên của Văn Cảnh Dư, nhưng phần lớn là sự tức giận và đổ .
"Đều tại ngươi! Tại ngươi ngăn chúng ?" Một dân làng chỉ Văn Cảnh Dư, mặt đầy oán hận .
Văn Cảnh Dư , lửa giận bốc cao ba trượng, lập tức mắng: "Ối chà, hả, dịch bệnh ăn sạch trí nhớ của các ngươi ? Còn nhớ lúc nước lũ rút ? Ta bảo các ngươi đừng ăn những xác động vật đó, các ngươi tự , đổ cho !"
"Từng kẻ một cứ như những con lừa bướng bỉnh cứng đầu, dầu muối ăn! Còn ghét bỏ lo chuyện bao đồng, gì mà, 'Cha ngươi còn ở đây, dám quản chuyện của chúng ? Ngươi giả vờ đại thiện nhân mặt chúng ư?'. Đây chính là lời của Liễu Ma Tử, các ngươi là ghét bỏ cản trở 'con đường mỹ vị' của các ngươi ?"
"Cái bộ dạng của các ngươi lúc đó, nhớ rõ ràng từng chút một. Còn lời của Đại Khối Đầu nữa, , 'Người miền núi chúng , khổ gì mà từng nếm qua? Khó khăn gì mà từng trải qua? Mấy miếng thịt động vật , hiếm khi lắm mới ăn một , ăn mới là đồ ngốc thật sự!'"
"Bây giờ khổ sở , các ngươi chịu nổi nữa ư? Liền đổ hết chuyện lên đầu , là kẻ chịu oan, là kẻ gánh tội ?"
"Sao hả? Bây giờ thịt ăn bụng , cảm thấy trong bụng đang mở 'bữa tiệc cuồng hoan' ? Từng kẻ một ói mửa, tiêu chảy, 'bữa tiệc' vui ?"
"Ta hảo tâm coi là lòng lang sói, nhưng các ngươi thì , xắn tay áo lên mà cứ thế ăn những thứ c.h.ế.t đó. Bây giờ thì , dịch bệnh ' ái' với các ngươi , lúc chạy đến trách ngăn các ngươi ư? Các ngươi bay lên trời ? Cùng mặt trời sánh vai."
Văn Cảnh Dư tuôn một tràng, mắng cho đám dân làng mặt đỏ tía tai.
Quách nãi nãi thấy vội vàng lên hòa giải: "Các ngươi đừng sốt ruột, nha đầu Dư t.h.u.ố.c viên thể chữa bệnh . Ta bệnh đến nỗi chỉ còn thoi thóp một , đều là nhờ uống t.h.u.ố.c viên của nha đầu Dư mà mới khỏe ."
Dân làng , lập tức nhớ Quách đại nương đó quả thực bệnh nặng sắp c.h.ế.t, mà giờ tinh thần phấn chấn.
Họ đồng loạt về phía Văn Cảnh Dư, chỉ thấy Văn Cảnh Dư thản nhiên : "Ta cứu những tự tìm đường c.h.ế.t như các ngươi."
"Là đây Quách nãi nãi giúp đỡ , mới đồng ý trả ơn Quách nãi nãi. Các ngươi cảm ơn, thì hãy cảm ơn Quách nãi nãi, từ nay về ân tình của với Quách nãi nãi xem như trả hết."
"Sau và các ngươi coi như quen , gặp mặt cũng cần chào hỏi."
Văn Cảnh Dư thực là lòng đồng cảm, chỉ là nguyên chủ ở ngôi làng , ngoài Quách nãi nãi ban cho một tia thiện ý, từng nhận một chút quan tâm nào từ bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-29-tra-an-tinh.html.]
Người bạn duy nhất mà nguyên chủ thiết là Tiểu Lan cùng gia đình nàng, cũng mất trong trận lũ .
Hơn nữa, nàng cũng chẳng tình cảm gì với ngôi làng , thêm thái độ của những , nàng cảm thấy cần thiết tiếp tục chung sống với họ.
Văn Cảnh Dư lướt khắp , giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo: "Sau thấy ai năng bất lịch sự với nữa, nếu ngại g.i.ế.c c.h.ế.t ."
Lúc mới nhớ Văn Cảnh Dư là một kẻ điên rồ, ngay cả trong lão trạch Văn gia nàng còn thể đ.á.n.h cho cha gọi , huống hồ là những ngoài như họ chứ?
Trong chớp mắt, những dân làng còn chỉ trích Văn Cảnh Dư, như gió lạnh mùa đông đóng băng lưỡi, từng từng cúi đầu ủ rũ, im như thóc, dám thở mạnh một .
Văn Cảnh Dư kiểm tra lượng dân làng, đó từ trong tay áo, thực là từ trong gian, lấy một lọ t.h.u.ố.c viên, đưa cho Quách nãi nãi.
Tiếp đó, nàng đầu mà xoay rời .
Quách nãi nãi bóng lưng Văn Cảnh Dư rời , thở dài một tiếng : "Là do chính chúng lời khuyên, các ngươi còn trách móc nha đầu Dư. Các ngươi đuổi mất vị đại phu duy nhất của làng ."
Quách nãi nãi , phát t.h.u.ố.c cho dân làng.
Dân làng uống t.h.u.ố.c xong, cơ thể dần dần hồi phục sức lực, từng một như thoát khỏi cơn ác mộng, vội vã rời khỏi đỉnh núi hôi thối đó.
Và khi Văn Cảnh Dư dẫn xuống núi, đập mắt là cảnh tượng cả làng ngập đầy bùn đất khô mặt trời phơi khô, giẫm lên như bánh gạo giòn, dễ chịu.
Hơn nữa, cả ngôi làng trở thành một bãi đất trống, còn dấu vết của bất kỳ ngôi nhà mái ngói nào, tất cả tài sản đều lũ cuốn trôi sạch sẽ.
Văn Cảnh Dư ngôi làng hoang tàn , khỏi lắc đầu ngâm nga một câu: "Lũ về hung dữ như hổ, làng trơ trụi như cồn, chúng thành những chú thỏ trắng nhà."
Văn Cảnh Hạo xong, suýt chút nữa nhịn thành tiếng.
Văn Cảnh Di chớp chớp đôi mắt to tròn, tinh nghịch : "Đại tỷ, tỷ đang thơ ? Sao cứ như đang vè ?"
Văn Cảnh Dư cố vẻ thâm trầm sờ đầu , nghiêm trang : "Đây chính là 'Văn Cảnh Dư thể', hiểu ? Vừa hài hước sâu sắc, còn mang chút nét văn chương nữa chứ."
Văn Cảnh Hạo ngôi nhà còn tồn tại, vẻ mặt hớn hở của đại tỷ, trong lòng cứ thấy băn khoăn.
Đệ gãi gãi đầu hỏi: "Đại tỷ, nhà tranh của chúng 'nâng cấp' thành ' còn gì cả', tiếp theo ba tỷ nên gì đây?"
Cách chuyện của Văn Cảnh Hạo bắt đầu giống Văn Cảnh Dư, quả đúng như câu , gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Văn Cảnh Dư vị trí ngôi làng ngày xưa, nay chỉ còn một vùng sa mạc mênh mông.
Nàng phất tay áo, hào sảng : "Đi, chúng trấn dạo chơi, dù thì làng chúng cũng lũ lụt 'cướp sạch', bây giờ chúng là 'trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy', cũng !"
Văn Cảnh Dư thầm tính toán, trận lũ , chắc chắn dịch bệnh sẽ ào ạt kéo đến góp vui.
Hắc hắc! Chẳng điều nghĩa là nước suối linh và t.h.u.ố.c viên trong gian của nàng sắp dịp tỏa sáng !
Nàng suy tính, nhanh chóng lên kế hoạch, dạo chơi ở trấn, huyện thành, cả phủ thành nữa, chữa trị cái "hội chứng hậu thiên tai" cho những kẻ lắm tiền nhiều của.
Đến lúc đó, nàng nhất định "giáo huấn" bọn họ một trận trò, để họ thế nào là "tiền thể thông thần, bệnh cũng tốn tiền tiêu tai"!
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di vẻ mặt biến hóa khôn lường của đại tỷ, trong lòng cứ thấy băn khoăn, thầm nghĩ đại tỷ đang ủ mưu gì nữa đây.
Trước đây mỗi khi đại tỷ định chỉnh đốn nhà họ Văn, vẻ mặt nàng cũng y hệt như thế .
Bây giờ nhà họ Văn đều lũ cuốn trôi , đại tỷ đây đang suy tính quỷ kế gì nữa đây?