Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 26: Khuyên ngăn dân làng ăn xác động vật

Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:27:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Hạo lúc mới chú ý đến cảnh xung quanh, cũng về phía Văn Cảnh Dư, chờ nàng giải thích.

Văn Cảnh Dư thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng : “Bây giờ một chuyện cần với hai , mong các ngươi thể chuẩn tâm lý, đừng quá đau lòng.”

Văn Cảnh Hạo lòng hiếu kỳ trỗi dậy, vội vàng : “Đại tỷ, tỷ cứ !”

“phụ , phụ mẫu còn nữa.” Văn Cảnh Dư bình tĩnh tuyên bố.

“Có ý gì?” Văn Cảnh Hạo truy vấn.

Văn Cảnh Dư liền kể chuyện nàng linh cảm lũ lụt sắp đến cho Văn Chí Minh, nhưng kết quả Văn Chí Minh những tin, mà còn mắng nàng bậy.

Sau đó liền hung ác đẩy nàng ngoài, chuyện nàng kể cho Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di .

Nàng tiếp tục : “Ta còn cổng lớn hô vài tiếng, nhắc nhở dân làng. Sau đó, cũng mặc kệ tin , trở về sảnh chính, liền trói hai đứa đang ngủ say lên , tìm một tấm vải dầu phủ lên lên núi.”

“Ý nghĩ của lúc đó là, nếu lũ lụt ập đến, hai đứa còn nhỏ như , dễ dàng cuốn trôi, cho nên đưa các ngươi lên núi .”

“Sau khi lên núi, tìm thấy sơn động , hơn nữa sơn động hình như ở qua, cái gì cũng .”

Văn Cảnh Dư ngừng một chút, tiếp tục : “Tối qua, bộ thôn lũ nhấn chìm. Cả thôn chỉ một ít dân làng trốn thoát, những khác đều cuốn trôi. Vừa đến nơi dân làng tụ tập xem qua, thấy cha .”

Văn Cảnh Dư xong, ánh mắt dừng hai đứa trẻ. Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di xong, hốc mắt tức thì tràn lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Một lát , Văn Cảnh Hạo lau khô nước mắt, cố vẻ thoải mái : “Nếu bọn họ lời khuyên của đại tỷ, cũng là do bọn họ tự chuốc lấy. Đã còn thì còn ! Dù đây chúng cha , cũng chẳng khác gì .”

Lúc , Văn Cảnh Hạo tuy đau lòng vì sự của Văn Chí Minh và Vương Tú Chi, nhưng đến mức bi thương tột độ.

Bởi lẽ đôi phu thê từng cho họ bất kỳ sự quan tâm và yêu thương nào, điều khiến nhiều tình cảm với họ.

Văn Cảnh Di cũng phụ họa: “Chúng đại tỷ là .”

Văn Cảnh Dư từ ký ức của nguyên chủ , ba tỷ vẫn luôn nương tựa lẫn , Văn Chí Minh và Vương Tú Chi từng dành cho họ bất kỳ sự quan tâm nào.

, tình cảm của Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di dành cho đại tỷ, sớm vượt qua phụ mẫu.

Từ khoảnh khắc , Văn Cảnh Dư quyết định xem họ như ruột thịt của , còn là của nguyên chủ nữa.

Ba tỷ “ở lì” trong sơn động ba ngày, cơn mưa lớn mới từ “chế độ gào thét” chuyển sang “lời thì thầm” của cơn mưa nhỏ.

Một ngày , mưa nhỏ cuối cùng cũng “tan ca”, nhưng mặt trời “tăng ca” với màn “ mắt” nóng bỏng.

Văn Cảnh Dư dẫn theo khỏi sơn động, thẳng đến đỉnh núi thể thấy cảnh Đại Hà Thôn.

Khi họ đến, những dân làng may mắn thoát nạn, tập trung ở đây, xuống thôn núi, mặt tràn đầy vẻ sầu thảm.

Thấy ba tỷ Văn Cảnh Dư, ánh mắt đều về phía họ, phát hiện vợ chồng Văn Chí Minh vắng mặt, Quách nãi nãi nhịn hỏi: “Nha đầu Dư, phụ , mâu của con ?”

Văn Cảnh Dư diễn xuất đạt, vẻ mặt đau buồn : “Họ còn nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-26-khuyen-ngan-dan-lang-an-xac-dong-vat.html.]

“A!” Quách nãi nãi kinh ngạc : “Chúng tiếng con hô, mới bắt đầu chuẩn , lúc đó còn nghĩ, vạn nhất lũ lụt đến, tùy thời chạy lên núi, con nhắc nhở , cha con chạy?”

Văn Cảnh Dư khổ : “Khi nhắc nhở dân làng, nhắc nhở cha , nhưng họ tin , còn mắng bậy.”

Nàng dừng một chút, tiếp tục : “Ta thấy còn nhỏ, nếu lũ lụt ập đến, khó thoát , nên liền mò mẫm dẫn họ lên núi, cứ nghĩ ch, nương sẽ cùng , nào ngờ họ vẫn tin .”

Quách nãi nãi xong, “thở dài một tiếng”: “Ai! Cha ,nương con hồ đồ quá!”

Một dân làng khác cũng “bổ sung” thêm: “ , phu thê Văn Chí Minh cả đời đều là ‘kẻ hồ đồ’, hy vọng họ sẽ biến thành ma hồ đồ.”

Quách nãi nãi đầu với Văn Cảnh Dư: “Nha đầu Dư, Quách nãi nãi cảm tạ con thật nhiều, nếu lời nhắc nhở của con, cả nhà Quách gia chúng , e rằng cũng sẽ giống như những dân làng lũ cuốn trôi .” Nói xong bà thở dài một tiếng.

“Quách nãi nãi đừng khách khí, chỉ là lòng nhắc nhở một chút, tin vẫn là tùy các vị.” Văn Cảnh Dư khiêm tốn .

Từ trong ký ức của nguyên chủ, gia đình Quách nãi nãi khá , nhớ mấy , nguyên chủ lão già Lý Kim Hoa c.h.ế.t tiệt cắt xén khẩu phần ăn, đói đến mức “ruột gan cồn cào” thì chính Quách nãi nãi cho nàng nửa cái bánh rau dại, đến nỗi để nàng “đói ngất”.

lúc , Chu thợ mộc trong thôn – Chu Tài Hà kéo về một con heo rừng, mắt sáng rực, nhao nhao vây quanh.

Tống Văn Hải to con hiếu kỳ hỏi: “Chu thợ mộc, heo rừng của ngươi từ ?”

Chu thợ mộc đáp: “Ta xuống núi xem mực nước rút đến , kết quả phát hiện nơi nước rút nhiều xác động vật c.h.ế.t, liền kéo một con heo rừng mà thể kéo nổi.”

Những dân làng khác , lập tức xuống núi “kiếm chác”.

quanh năm suốt tháng cũng chẳng dính chút mùi thịt nào, “bữa trưa miễn phí”, ai còn “giữ ý” nữa?

Văn Cảnh Dư nhíu chặt mày, con heo rừng c.h.ế.t, : “Những động vật c.h.ế.t tuyệt đối thể ăn.”

Nàng tiếp tục : “Sau khi lũ lụt hoành hành, môi trường trở nên vô cùng tồi tệ, xác động vật trong điều kiện như dễ nhanh chóng phân hủy, dễ phát sinh dịch bệnh.

Một khi ăn , hậu quả khôn lường, thể sẽ gây ôn dịch, tất cả ở đây đều sẽ lây nhiễm.”

Tống Văn Hải , khóe miệng cong lên một nụ khinh miệt, khẩy một tiếng, trong mắt lộ vài phần xem thường: “Nha đầu , tuổi lớn, ngược học cách hù dọa khác.

Người dân miền núi chúng , khổ nào mà từng chịu? Khó khăn nào mà từng trải qua? Thịt động vật , đó là hiếm hoi mới ăn một , ăn mới thật là kẻ ngu ngốc!”

Trong giọng điệu của tràn đầy sự coi thường lời của Văn Cảnh Dư và sự tự tin kinh nghiệm sống của .

!” Bên cạnh, Liễu Xương Thuận – gọi là Liễu Rỗ, cũng phụ họa theo, “Cha ngươi đều còn nữa, ngươi ngược quản chuyện của chúng ? Thật là nực ! Đừng ở đây giả vờ đại thiện nhân gì đó, như thể ngươi tài giỏi lắm!”

Hắn dường như quên mất cảnh Văn Cảnh Dư xử lý những trong Văn gia lão trạch đây, hoặc căn bản coi Văn Cảnh Dư gì.

Văn Cảnh Dư khẽ cau mày, quét mắt qua mỗi mặt.

Giọng của nàng vẫn thản nhiên: “Ta chỉ lòng nhắc nhở một câu, tùy các vị.”

Quách nãi nãi thấy , vội vàng kéo tay áo Văn Cảnh Dư, khẽ khàng khuyên nhủ: “Nha đầu Dư , đừng chấp nhặt với bọn họ nữa. Bọn họ đói bụng quá , nên mới chẳng quản nhiều như . Con đừng thêm gì nữa.”

 

Loading...