Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 96: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:59
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Muốn việc ?

 

"Cô Kiều Mạch, gọi cô là em dâu nhé, đồng ý ?" Ôn Chi Đình hỏi.

 

"Anh cả, gọi em dâu cũng , gọi em là Mạch Tử cũng ạ." Chỉ là một cách xưng hô thôi, Kiều Mạch để tâm.

 

"Được, em dâu." Ôn Chi Đình , tiếp tục : "Những món trông ngon, nhưng kén ăn, cần thịnh soạn như , món ngon thì em và Tiểu Nghiêu cứ giữ mà ăn, thời gian vất vả cho em chăm sóc Tiểu Nghiêu ." Ôn Chi Đình em trai sự đổi lớn như chủ yếu là nhờ Kiều Mạch, thấy em trai trưởng thành và chín chắn hơn, đơn vị cũng thể yên tâm hơn.

 

Ôn Chi Đình còn nửa tháng nghỉ phép, đường về đơn vị mất ba ngày, đơn vị của Ôn Chi Đình ở vùng Tây Nam Trung Quốc, từ Đông Bắc đến đó còn xa hơn thành phố Hồ, nên tính còn mười hai ngày để ở đây.

 

"Hai đứa định ở Đại đội Thắng Lợi kiếm công điểm mãi ?" Sau khi ăn xong, Ôn Chi Đình hỏi hai .

 

"Anh, ý tưởng gì ? Nếu thể kiếm tiền thì đương nhiên em ngoài kiếm tiền , em còn vợ cần nuôi mà." Ôn Chi Nghiêu chỗ dựa vững chắc là cả, nắm chặt lấy.

 

Nghĩ một lát bổ sung thêm một câu: " tách em khỏi Kiều Mạch, bây giờ em là con rể ở rể của cô đấy." Ôn Chi Nghiêu tự hào tuyên bố.

 

Cái vẻ ngốc nghếch của Ôn Chi Nghiêu khiến Kiều Mạch hết cách .

 

"Em dâu, em thì ? Em nghĩ thế nào?" Ôn Chi Đình thèm để ý đến thằng em ngốc nghếch , sang Kiều Mạch vẫn đang im lặng.

 

"Anh cả, tạm thời em vẫn rời khỏi đây, nếu cần gì em sẽ với ." Kiều Mạch nghĩ đến cuộc loạn lạc kéo dài mười năm vài năm nữa, cô cảm thấy ở Đại đội Thắng Lợi là an nhất, cho dù Ôn Chi Nghiêu chuyện gì xảy thì bên cô cũng coi như là một đường lui. Hơn nữa, cô còn trông cậy những mảnh đất để kiếm tiền, nếu tự do kinh tế, cô cũng thể mua nhà chỉ bằng những đồng lương ba cọc ba đồng.

 

"Được , việc của Tiểu Nghiêu mấy ngày nay sẽ xem xét xem vị trí nào phù hợp ." Ôn Chi Đình nghĩ trong hai ngày sẽ liên hệ với mấy cựu chiến binh, bạn chiến đấu cũ để xem vị trí nào phù hợp cho Ôn Chi Nghiêu .

 

"Lát nữa công xã đổi tên em , hộ khẩu cứ để ở thành phố Hồ , hai đứa ở đây chán , còn thể về thành phố Hồ ở." Ôn Chi Đình nghĩ đến , vạn nhất hai con, thì điều kiện ở thành phố Hồ vẫn hơn.

 

Kiều Mạch ý kiến gì về việc , nghĩ đến phận ở thành phố Hồ khó đến thế nào, bây giờ điều kiện đương nhiên trân trọng.

 

Buổi chiều, Ôn Chi Đình bảo Ôn Chi Nghiêu và Kiều Mạch đưa đến thăm hai ông bà Kiều Vệ Quốc. Ôn Chi Đình mang theo hai chai rượu trắng, cùng một gói bánh từ thành phố Hồ mà em trai thích ăn.

 

Đến nhà Kiều Vệ Quốc, Ôn Chi Đình đơn giản về phận của với hai ông bà, còn về chức vụ và nội dung công việc thì , đó đều là bí mật. Anh cũng giải thích sơ qua về lý do Ôn Chi Nghiêu đổi tên, còn nhờ Kiều Vệ Quốc giúp đỡ công xã đổi tên.

Mèo Dịch Truyện

 

Người dân thời kính trọng bộ đội, Kiều Vệ Quốc lập tức gật đầu đồng ý. Lưu Quế Phương khi rõ sự tình thì càng nhiệt tình hơn.

 

"Tiểu Đình , cháu tìm đối tượng ?" Đôi mắt của Lưu Quế Phương lúc sáng rực rỡ.

 

"Khụ, bà già , hỏi cái đó gì." Kiều Vệ Quốc trách mắng Lưu Quế Phương một câu, gặp mặt hỏi chuyện , thật là đường đột. Sau đó ông cũng dựng tai lên ngóng.

 

"Bác gái, cháu kết hôn , vì sinh con nên vợ cháu bỏ với khác, cháu cũng định tìm nữa." Ôn Chi Đình nửa thật nửa giả mà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-96.html.]

 

Kiều Mạch và Ôn Chi Nghiêu xong thì mặt đỏ bừng, còn Lưu Quế Phương thì vẻ mặt ngượng nghịu, thật là chút nào, hỏi trúng vết thương lòng của .

 

"Bà xem bà , việc gì thì hỏi lung tung gì." Kiều Vệ Quốc cũng ngờ kết quả như , một đàn ông đường đường là thế, sinh con cái chứ, ai da, thật là nghiệt ngã mà.

 

"Cháu là quan tâm một chút thôi ." Lưu Quế Phương với vẻ hổ.

 

"Bác gái, mấy ngày nay Ôn sẽ ở Đại đội Thắng Lợi của chúng vài hôm, nhà cháu cũng chỗ trống, thể để cháu ở nhà bác vài đêm ạ?" Trước khi phân gia, hai con trai của Kiều Vệ Quốc đều ở gian nhà phía Tây, chiếc giường sưởi rộng thênh thang, mấy năm nay ai ở nhưng chiếc giường sưởi vẫn còn , ngủ bảy tám cũng thành vấn đề.

 

"Có gì mà , ở bao lâu cũng , với ông nhà mấy năm nay ngày nào cũng ở cùng phát chán , Tiểu Đình đến còn thể vui vẻ một chút, cháu chờ chút, dọn giường cho Tiểu Đình ngay đây." Lưu Quế Phương là chuyện , lập tức đồng ý, ôi chao, bà vẫn ngắm đứa bé đủ, trông nó thật là khôi ngô tuấn tú, còn thể trò chuyện với bà và ông nhà nữa.

 

"Vậy phiền hai bác ạ." Ôn Chi Đình sự nhiệt tình của Lưu Quế Phương cho chút thích ứng kịp, thật đúng là chất phác.

 

Buổi tối, hai vợ chồng Kiều Vệ Quốc nhất định giữ ba họ ở ăn cơm. Kiều Mạch về nhà lấy một ít thịt khô, còn rau thì nhà cô , nhà nhị đại nương cũng trồng , nên mang thêm nữa.

 

Nhị đại gia còn gọi hai con trai là Kiều Giang và Kiều Hải đến cùng tiếp chuyện. Thật Kiều Vệ Quốc cũng tính toán riêng, Ôn Chi Đình khí phách toát từ cấp bậc trong đơn vị hề thấp. Ông cả đời cày cuốc đồng ruộng, vun vén cho hai đứa con trai và giữ mối quan hệ , mong cầu gì lợi lộc, nhưng ít nhất nếu khó khăn gì, Ôn Chi Đình thể giúp đỡ một tay.

 

Chỉ thể , nuôi con trăm tuổi, chín mươi chín phần lo âu, Kiều Vệ Quốc cũng dốc hết tấm lòng một cha.

 

Buổi tối, năm đàn ông uống hết một chai rượu trắng mà Ôn Chi Đình mang đến, chai còn Kiều Vệ Quốc cất giữ cẩn thận. Ông uống rượu gần cả đời , nhưng bao giờ uống loại rượu ngon như , thể một mà uống hết sạch , trông cậy hai thằng nhóc con đó mua rượu ngon cho ông thì chắc còn lâu, chúng nó tự lo cho tồi .

 

Ăn cơm xong, Kiều Mạch giúp Lưu Quế Phương cùng dọn dẹp bát đũa. Còn Ôn Chi Đình mấy ngày bôn ba cũng mệt mỏi, uống rượu xong bắt đầu buồn ngủ, thế là sơ sài tắm rửa một chút ngủ ở gian nhà phía Tây.

 

Kiều Giang và Kiều Hải bình thường mấy khi uống rượu, tửu lượng cao, uống đến giờ ngà ngà say. Kiều Hải thì đỡ hơn, hai đứa con dìu về nhà, còn Kiều Giang thì nhị đại nương mắng mỏ đưa về.

 

Ôn Chi Nghiêu và Kiều Mạch về nhà, cũng mệt mỏi cả ngày, nên sớm nghỉ. Đến nỗi tấm màn che giữa hai cũng quên kéo , sáng hôm tỉnh dậy mở mắt , Kiều Mạch hổ đến mức chui tọt trong chăn.

 

"Em từ từ quen thôi, cái thứ sớm muộn gì cũng bỏ thôi." Ôn Chi Nghiêu hài lòng với tấm màn vải từ lâu, nhưng dám đề cập, lo lắng nếu thì Kiều Mạch sẽ trực tiếp đuổi khỏi nhà.

 

"Chuyện thì , hôm nay công điểm ?" Giọng Kiều Mạch phát nghèn nghẹn trong chăn.

 

"Có chứ, thể vì cả đến mà ảnh hưởng đến việc kiếm lương thực của , hơn nữa hôm nay ngoài, cần xe đạp của nhà." Hôm qua Ôn Chi Đình với rằng mấy ngày sẽ xem xét để sắp xếp công việc cho , đó sẽ thăm vài bạn chiến đấu. Vì , dù mười mấy ngày nghỉ phép, lịch trình của cũng khá bận rộn.

 

"Được thôi, chìa khóa nhà đều cả, em cho heo ăn xong còn lên núi cắt cỏ, lát nữa cứ đưa cho cả là . À, trưa nay về nhà ăn cơm ?" Kiều Mạch hỏi.

 

Ôn Chi Nghiêu Kiều Mạch là " cả của chúng ", khóe mắt vui tươi tả xiết, "Trưa nay về , tối về ăn cơm, bình thường chúng ăn gì thì em cứ nấu món đó, cần nấu thịnh soạn quá ." Anh thầm thì trong lòng, ăn ngon quá Kiều Mạch sẽ ăn ít mấy miếng, chậc, đúng là em trai ruột sai lệch .

 

Ôn Chi Nghiêu thức dậy nấu cháo ngô cho ba ăn, còn kẹp thêm mấy loại dưa muối bát dưa. Vừa nấu xong thì Ôn Chi Đình đến, hai đàn ông trưởng thành ở nhà ăn cơm, một bữa chén sạch nửa nồi cháo ngô, may mà nhà còn nhiều lương thực, nếu thì thật sự đủ ăn.

 

 

Loading...