Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 83: Mời khách ăn cơm (Hai) ---

Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy đang trò chuyện thì hai ông bà già Kiều Vệ Hoa và hai ông bà già Kiều Vệ Quốc cùng bước cửa.

 

“Đại gia, đại nương, mau ạ, đúng lúc, cơm nấu xong .” Kiều Mạch sân đón mấy vị trưởng bối. Bất kể quan hệ thế nào, mời khách thì cứ cho . Cao Nghĩa nấu xong canh bí đao, chân còn kịp bước cửa thì mấy , cô vội vàng chào hỏi.

 

“Chú, thím, hai đến ạ.” Kiều Kiến Quân và Lưu Tú Lan từ trong nhà chào hỏi.

 

“Cháu chào ông bà ạ.” Kiều Diệu Diệu ăn lạc líu lo gọi.

 

“Ôi, Mầm Mầm ngoan thật.” Lưu Quế Phương và mấy khác cũng lượt đáp lời.

 

“Mau đừng chuyện nữa, chúng lên giường sưởi ăn cơm , hôm nay cũng nếm thử tay nghề của hai đứa cháu.” Kiều Mạch giục họ lên . Chủ nhà mời ăn, khách cũng tiện lên.

 

“Ôi chao Kiều Mạch, cháu phát tài , nhiều món ngon như , bác dâu cả đây bao nhiêu năm ăn đồ như .” Tào Thục Bình đặt m.ô.n.g xuống léo nhéo quá lên.

 

Lưu Quế Phương lườm nguýt bà chị dâu . Bà , bà đến nhà khác ăn cơm năng cũng ngọt ngào một chút, cái gì chứ?

 

“Kiều Mạch, đều là một nhà, cháu nhiều thịt như , định thắt chặt dây lưng sống qua ngày ?” Lưu Quế Phương một bàn đầy thịt và rau, đau lòng co rúm cả .

 

“Đại nương, cả đời cháu chỉ kết hôn một , mời ăn ngon một chút. Đây là cháu và Cao Nghĩa tích góp lâu, ăn ngon uống thì hai đứa cháu cũng vui ạ.” Kiều Mạch ở bên cạnh giải thích.

 

ạ, đại gia đại nương, bình thường hai Kiến Quân giúp đỡ Kiều Mạch nhiều, hai đứa cháu đương nhiên chuẩn một chút. Đây là tấm lòng của chúng cháu, hai cứ thoải mái ăn uống ạ.” Cao Nghĩa bưng hai bát canh bí đao, hết đưa cho đại gia Kiều Vệ Hoa, đưa cho nhị đại gia Kiều Vệ Quốc, đó cùng Kiều Kiến Quân ngoài bưng thêm canh bí đao.

 

“Mọi cứ , để cháu lấy rượu.” Kiều Mạch bàn thiếu cái gì đó, hóa là quên mang rượu lên.

 

Kiều Mạch lấy vẫn là chai rượu cao lương uống hết với Cao Nghĩa, trong chum còn hai cân. Bốn đàn ông chắc là đủ uống .

 

Bỏ qua những lời khó thỉnh thoảng của Tào Thục Bình, bữa cơm thể là chủ khách đều vui vẻ. Lúc về, Kiều Mạch giữ nhị đại nương ở .

 

“Đại nương, nhị đại nương, hai xem nhiều bát đĩa như cần rửa, hai giúp cháu xong hẵng về ?” Kiều Mạch đương nhiên thật sự hai việc, nhưng cô giữ nhị đại nương , thể để Tào Thục Bình ở , nên cố tình kiếm cớ .

 

“Ôi chao, mấy cái bát đó thôi, cô cứ để nhị đại nương ở giúp cháu . Gà ở nhà một ngày cho ăn, về nhà đây.” Tào Thục Bình xong, con bé Kiều Mạch c.h.ế.t tiệt còn giữ bà việc ? Không cửa !

 

Quả nhiên, Kiều Mạch tuy là hiểu rõ Tào Thục Bình đến mười phần, nhưng ít nhất cũng hiểu tám phần .

 

“Gà nhà bà cho ăn muộn một chút thì ? Quen thói lười biếng, ăn thì chẳng thấy kém miếng nào.” Nhị đại nương nhịn bà chị dâu suốt một bữa cơm, lúc cuối cùng cũng nhịn mà châm chọc bà mấy câu.

 

Tào Thục Bình là ai chứ? Chỉ cần thiệt thòi thì khác gì cũng quan trọng. Bà thèm để ý đến Lưu Quế Phương, vội vã chạy .

 

“Bà chị dâu … Thôi, thôi Kiều Mạch, bác giúp cháu dọn dẹp.” Trước mặt con cháu Lưu Quế Phương cũng tiện nhiều.

 

“Đại nương, bác thật sự nghĩ cháu giữ bác rửa bát ? Bát với nồi Cao Nghĩa rửa ạ.” Kiều Mạch che miệng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-83-moi-khach-an-com-hai.html.]

“Không , bác về nhà cũng chẳng việc gì, dọn dẹp cùng cháu thôi, việc gì to tát .” Rửa bát thôi mà, mệt mỏi gì .

 

“Đại nương, bác và Kiều Mạch cứ chuyện, cháu ạ.” Lúc Cao Nghĩa dọn sạch bàn, đang đổ nước chậu chuẩn rửa bát.

 

“Đại nương, bác đến đây, cháu tự đốt lò trồng chút rau trong phòng phía đông . Vừa thấy bác và nhị đại gia đều thích ăn rau xà lách , cháu nhổ thêm mấy cây cho bác, bác mang về nhà ăn cùng nhị đại gia ạ.” Kiều Mạch nhổ sáu bảy cây xà lách đưa cho nhị đại nương, mỗi cây nặng nửa cân, cũng đủ hai ông bà già ăn mấy bữa .

 

“Cháu bé , vất vả lắm mới trồng chút rau, còn đưa cho bác, bác lấy , cháu cứ giữ ăn cùng Cao Nghĩa .” Lưu Quế Phương ngờ Kiều Mạch giữ là vì chuyện . Bà mới ăn cơm ở nhà Kiều Mạch xong, thể cầm đồ nữa, như thể thống gì.

 

“Ôi chao đại nương, bác cứ cầm lấy ạ, cháu còn thể tiếp tục trồng nữa mà. Một ít rau xà lách gì mà khách sáo, nếu bác thích thì cứ mang về cho nhị đại gia ăn.” Kiều Mạch đặt rau xà lách giỏ và nhét tay Lưu Quế Phương, đẩy Lưu Quế Phương ngoài.

 

Nếu cô đẩy, Lưu Quế Phương chắc chắn sẽ để đồ. Lưu Quế Phương đẩy Kiều Mạch, cuối cùng đành bất lực “đuổi” khỏi nhà Kiều Mạch, lẩm bẩm lầm bầm về nhà.

 

Kiều Mạch về phòng thì phát hiện tủ giường sưởi để hai đồng tiền, một tờ một đồng, hai tờ năm hào. Cao Nghĩa vẫn đang rửa bát ở phòng ngoài, chắc là . Kiều Mạch đoán là nhà nhị đại gia cho một đồng, nhà đại gia và chị dâu Lưu Tú Lan mỗi cho năm hào. Cô và Cao Nghĩa qua chuyện một chút, nếu nhà họ việc thì nhà cũng trả ơn .

 

Đợi khi rửa xong nồi niêu xoong chảo, Cao Nghĩa thấy Kiều Mạch dùng giấy da bò gói năm phần kẹo, đựng trong một cái giỏ.

 

“Đi thôi, chúng đến nhà mấy họ của em, đưa nhận mặt họ hàng, cho họ ít kẹo mừng, cơm thì mời nữa.” Kiều Mạch giải thích.

 

“Được thôi, đưa cái giỏ cho .”

 

Trên đường Kiều Mạch sơ qua cho Cao Nghĩa về tình hình cơ bản của năm họ của cô. Mỗi khi đến một nhà, khi cửa Kiều Mạch sẽ cho đó là nhà họ nào, khi thì Kiều Mạch sẽ giới thiệu cho các chị dâu của về con rể mới . Từ đó về , chỉ trong vòng đầy hai ngày, bộ đại đội Thắng Lợi đều Kiều Mạch kết hôn, tìm một con rể ở rể khá .

 

Mấy ngày đó nhiều dân làng qua cửa nhà Kiều Mạch, chỉ xem đối tượng của Kiều Mạch trông như thế nào. Đáng tiếc là hai ngày nào cũng đóng cửa, việc nhà thì cũng lên núi săn bắn, cơ bản mấy ai thấy họ.

 

“Kiều Mạch, mau đây.” Hôm nay Kiều Mạch và Cao Nghĩa hai lên núi. Cao Nghĩa đang bên cạnh cái bẫy, đè giọng xuống gọi Kiều Mạch.

 

Kiều Mạch đang khắp nơi tìm kiếm con mồi. “Có chuyện gì ?” Nghe thấy tiếng Cao Nghĩa, cô vội vàng về phía .

 

“Mau xem, trong cái bẫy một con hàng lớn, từng thấy loại bao giờ, em xem đây là con gì.” Khi ở Thượng Hải, Cao Nghĩa cũng điều kiện để săn bắn, thịt ăn đều cắt sẵn, ngay cả lợn cũng hiếm khi thấy cả con.

 

“Ồ, hôm nay thu hoạch tồi, đây là hoẵng ngốc nghếch, thịt ăn thơm. Mau mau, đưa dây cho xuống đó buộc chân nó .” Kiều Mạch thấy con hoẵng vẫn còn đang giãy giụa, đoán chừng mới rơi bẫy lâu, nếu thể tinh thần như .

 

Không nên g.i.ế.c hoẵng núi, mùi m.á.u tanh sẽ dẫn dụ sói. Mặc dù Kiều Mạch từng thấy sói, nhưng cô quen thói cẩn trọng , nếu thật sự gặp thì lẽ cẩn thận một chút là sẽ mất mạng.

Mèo Dịch Truyện

 

Cao Nghĩa đầu tiên công việc , trong lòng còn chút phấn khích. Sau khi nhảy , nhanh nhẹn buộc c.h.ặ.t c.h.â.n và chân của con hoẵng, ném nó lên cắm cái cọc gỗ lệch của cái bẫy, đó nhảy lên, khôi phục cái bẫy như cũ.

 

Cao Nghĩa ném con hoẵng trong gùi, vác gùi lên vai. Kiều Mạch vội vàng ngăn . “Khoan , em lấy một ít củi khô đặt lên che , cẩn thận đừng để khác thấy.” Kiều Mạch đối với chuyện là lão luyện . Trước đây cô vẫn luôn như , nhưng gian riêng thì đều là g.i.ế.c c.h.ế.t trực tiếp vứt gian.

 

Lúc cây đều khô cằn, hai kéo những cành cây nhỏ, dùng sức một chút là ‘rắc’ một tiếng gãy , nhanh.

 

Khi Cao Nghĩa đang bẻ cành cây, mặt còn rách một vết. May mà vết thương sâu, trong mắt Kiều Mạch, khuôn mặt của Cao Nghĩa thuận mắt như , thể phá hỏng .

 

 

Loading...