Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 74: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Nghĩ hồi lâu, Kiều Mạch nghĩ một cách hẳn là cách: “Hay là thế , kéo một tấm rèm ở giữa giường lò sưởi, ngủ đầu giường phía tây, ngủ đầu giường phía đông.” Chiếc giường lò sưởi cũng khá lớn, nếu mỗi ngủ một đầu thì ở giữa vẫn còn hai mét.
Cao Nghĩa thấy Kiều Mạch , thấy cô gái nhà phóng khoáng thế thì cũng cần câu nệ nữa. Anh cầm chiếc chăn đặt ở đầu giường phía đông, sát vách tường.
“Anh cứ ở giường lò sưởi cho ấm , chuẩn cơm.” Kiều Mạch vật lộn với Cao Nghĩa cả ngày , nếu nấu cơm thì đêm giao thừa năm nay sẽ trôi qua mất.
“ giúp cô.” Trước khi đến, Cao Nghĩa thể việc, thể đến để một cô gái hết việc , thế thì còn thể thống gì nữa.
“Không cần , cứ ở giường lò sưởi là .” Mặc áo lót mỏng mà cóng thì càng đáng, việc, việc còn nhiều mà.
Khi Cao Nghĩa suýt ngủ gật thì Kiều Mạch nấu cơm xong. Cô bày bàn lên giường lò sưởi, một bát cà tím khô hầm khoai tây, một con cá hầm, và một món bắp cải xào chua cay. Một chậu cơm trắng. Bữa cơm tất niên năm nay trong mắt Kiều Mạch vẻ túng thiếu, nhưng còn cách nào khác, trong nhà lạ, việc đều hết sức cẩn thận.
Cao Nghĩa thấy mâm cơm thì bụng cũng bất lực kêu lên, “Đồng chí Kiều Mạch, chúng ăn thế cô tốn kém ?” Từ khi trai Cao Nghĩa gặp chuyện, để tránh truy tìm, ăn ở đều đảm bảo, mấy tháng ăn bữa cơm đàng hoàng như thế . Nếu niềm tin đến nhà chú để nương tựa, cũng dám đảm bảo sẽ gì trái pháp luật giữa đường.
“Yên tâm , ăn một bữa thì vẫn . Hôm nay chẳng là ba mươi Tết , uống chút gì ?” Ngày Kiều Mạch vẫn chút nghi thức. Đây là đêm giao thừa thứ ba kể từ khi cô xuyên đến đây, trùng hợp là tối nay cùng ăn cơm. Cả kiếp và kiếp đều là đầu tiên cùng đón năm mới, trong lòng cô ít nhiều cũng chút xúc động.
“Được.”
Kiều Mạch xuống giường lò sưởi, hầm lấy một vò rượu cao lương nhỏ. Đây là vò rượu cô mua ở hợp tác xã mua bán hồi mùa xuân năm nay, ban đầu cô định ngâm rượu táo tàu nhưng dùng hết.
Ban đầu hai vẫn còn mang trong lòng những suy nghĩ riêng, nhưng hai chén rượu, cơn say ập đến. Cao Nghĩa trút hết nỗi tủi dồn nén suốt bốn năm tháng qua, Kiều Mạch tiện thể kể về lai lịch của .
“Nhà ở bên Thượng Hải, cha mất sớm, và chị nuôi nấng. Sau đó bộ đội, sống cùng chị . đến mùa hè năm nay, đến nhà tìm , hỏi về chuyện của trong quân đội. Anh bao giờ với chuyện ở trong quân đội, nên dù họ hỏi thế nào cũng . Sau đó họ ba bảy lượt đến nhà thẩm vấn, thậm chí còn định dùng súng. Chị vì bảo vệ , che chắn mặt …” Nói đến đây, Cao Nghĩa thành tiếng. Anh cũng mới mười chín tuổi, khi trải qua biến cố , cả suy sụp nhiều.
“Sau khi an táng chị , mỗi ngày đều sống trong lo sợ ở nhà, cho đến tháng mười, nửa đêm trở về. Anh với hiện tại đang thực hiện nhiệm vụ bí mật, kẻ địch thể sẽ dùng để uy h.i.ế.p , nhưng tạm thời thể lo cho , bảo hãy tìm một nơi nào đó ẩn náu , chờ trở về, sẽ tìm những đó để báo thù cho chị . Lúc đó hận , nếu vì thì chị cũng sẽ vì mà c.h.ế.t. nghĩ thông , nếu thể, chắc chắn cũng chúng trải qua những chuyện vì , mới là đau khổ nhất. Thế là liền thu dọn hành lý ngay trong đêm, bắt đầu chạy về thành phố Tùng. Suốt chặng đường dám mua vé xe, sợ những đó tra .”
Cao Nghĩa uống một ngụm rượu, lau nước mắt, tiếp tục : “Cho đến hai hôm , cái hôm cô gặp đó, tìm đến nhà chú . Khi cha còn sống, vẫn còn qua với chú thím . Sau khi cha mất, mỗi năm nhà cũng gửi cho họ chút đồ, họ chỉ hồi âm thư mà bao giờ mua gì cho chúng . đáng lẽ chú thím là như thế nào từ sớm, trách quá ngây thơ, vẫn ôm một tia hy vọng với họ.”
Kiều Mạch gắp cho Cao Nghĩa một miếng cá. Đứa trẻ cũng thật đáng thương.
“Không ngờ khi tìm đến nhà họ, ở một thời gian, thím liền trở mặt, những lời khó . với thím đó là nhà của chú , chú quyền quyết định, nhưng thím cầm gậy định đ.á.n.h ngoài. Chú thì đó gì, đó chúng đ.á.n.h . đ.á.n.h ngã hai đó xong thì sợ công an đến, nhân lúc họ kịp bò dậy thì chạy mất, cho đến khi gặp cô.”
Cao Nghĩa coi như khai rõ những gì cần khai. Người cũng say gần hết. Kiều Mạch cứ để trút bầu tâm sự, đồng thời trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần lai lịch của trong sạch, dù gia đình gặp chuyện gì, thì ở cái vùng nông thôn hẻo lánh của họ, bình thường cũng khó mà tra .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-74.html.]
Cô cho Cao Nghĩa một nơi nương tựa, Cao Nghĩa cũng giúp cô cản đại nương về chuyện cưới hỏi, hai bên cùng lợi.
Kiều Mạch kéo Cao Nghĩa đến đầu giường phía đông, đắp chăn cho . Cô dọn dẹp bàn ăn, tìm một miếng vải kích thước trong gian, cắt một đoạn dây thép ở buồng ngoài. Sau khi luồn vải dây thép, cô đóng hai chiếc đinh hai đầu tường nam bắc, vặn dây thép , một tấm rèm đơn giản xong.
Sau khi Kiều Mạch thêm củi cả hai phòng đông và tây, cô cũng xuống. Tối nay cô uống hai chén rượu, cộng thêm mấy ngày nay nghỉ ngơi , xuống đắp chăn xong là mí mắt díp .
Khi Cao Nghĩa tỉnh dậy, Kiều Mạch còn ở đó. Tối qua cô hôm nay sẽ chúc Tết, chắc là . Hôm nay là giấc ngủ ngon nhất của Cao Nghĩa trong nửa năm qua. Không còn nay đây mai đó, còn lo lắng sợ hãi. Anh sờ giường lò sưởi vẫn còn ấm, đầu tiên bao lâu cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Còn về phía Kiều Mạch, cô chúc Tết đầu tiên là đến nhà đại gia Kiều Vệ Hoa. Năm nay đại nương Tào Thục Bình gây chuyện nữa, chắc là khi con gái bà nhà chồng đ.á.n.h thì bà cũng sốc, giờ còn kiêu căng háo thắng như .
Sau đó cô đến nhà nhị đại gia. Khi đến, nhị đại nương vẫn dúi cho cô một phong bao lì xì. Lần cô còn sợ trả ân tình nữa, liền rộng rãi nhận lấy.
“Nhị đại gia, cháu chuyện với chú.” Lúc nhị đại nương Lưu Quế Phương vẫn đang tiếp một tốp thanh niên trai tráng đến chúc Tết ở phòng ngoài. Lúc trong buồng trong chỉ cô và nhị đại gia.
“Chuyện gì thế?” Nhị đại gia tự tay cuộn một điếu t.h.u.ố.c lào mua sẵn giấy thuốc.
Mèo Dịch Truyện
“Chính là… cháu tìm một con rể ở rể.” Lúc nghĩ thì thấy ho, nhưng đến khi thì chút khó mở lời.
“Cái gì?” Kiều Vệ Quốc đang cuộn dở điếu t.h.u.ố.c cũng ngừng , còn tưởng nhầm.
“Lần cháu ngoài, lúc về thì gặp Cao Nghĩa. Cả cha đều mất, trong nhà chỉ còn , đến nhà cũng về . Thế nên nguyện ý con rể ở rể cho cháu, cháu thấy cũng khá , nên đồng ý.” Kiều Mạch sơ qua tình hình.
“Anh với cháu? Cháu tin hết ?” Kiều Vệ Quốc ngờ cháu gái ngây thơ như , lỡ lừa thì đây.
“Dạ , lúc cháu gặp thì suýt c.h.ế.t đói . Hơn nữa đây cháu cũng hề quen , lý do gì để lừa cháu cả.”
“Cháu chắc chắn lai lịch vấn đề gì chứ? Mới quen hai ngày thôi mà.” Kiều Vệ Quốc thật sự lo lắng.
“Thật sự vấn đề gì nhị đại gia. Nếu chú yên tâm thể đến nhà cháu xem, là một chính trực, cháu tin ánh mắt của một thể lừa .” Kiều Mạch kiên định .
“Anh bây giờ đang ở nhà cháu ? Vậy cháu dẫn chú xem.” Nói Kiều Vệ Quốc định xuống giường lò sưởi giày.
“Nhị đại gia, nhị đại gia, cháu còn chuyện nữa.” Kiều Mạch gần định nhỏ, đừng để ngoài phòng thấy.
“Còn chuyện gì nữa?” Kiều Vệ Quốc còn chuyện, cái chân đang thò rụt .