Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 62: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:28
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bánh dầu

 

Dương Lai Thọ thấy Kiều Mạch quả thực ý định để giúp việc, cũng tiện quá đường đột, liền theo Lưu Quế Phương nhà.

 

Mèo Dịch Truyện

Trong nhà bày một chum dưa muối lớn, còn một hàng những chiếc hũ nhỏ, đựng gì. Vừa nhà là bếp lò, đối diện cửa là bàn ghế, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ. Dưới chân tường phía tây còn đặt một chiếc gùi đan dở, bên cạnh một tấm ván gỗ, chắc là cửa hầm rượu. Chính giữa căn phòng bày một chiếc bàn vuông nhỏ, xung quanh đặt bốn chiếc ghế đẩu nhỏ, bình thường Kiều Mạch ăn cơm ở đây, đến mùa đông sẽ chuyển chiếc bàn nhỏ lên giường.

 

Dương Lai Thọ chỉ thể thấy phòng ngoài của gian nhà phía Tây, tiện phòng trong, nhưng chỉ sân và căn phòng Kiều Mạch là một tháo vát, nơi đều dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

 

Kiều Mạch pha hai bát nước đường đỏ cho hai , khi chuyện một lát, nhị đại nương liền chuẩn về nhà. Mặc dù hôm nay bà , nhưng ở nhà còn việc. Tuy nhiên, bà cũng thể để hai trai đơn gái chiếc ở trong phòng , đang lúc bà phân vân thế nào thì Kiều Mạch lên tiếng.

 

“Đồng chí Dương, là hai chúng ngoài dạo , cứ mãi trong nhà cũng chán.” Kiều Mạch thị trấn huyện chơi. Đã lâu , khó khăn lắm mới đến ngày nghỉ, thể lãng phí thời gian tươi , đúng ? Vừa nhà hết xì dầu, giấm cũng cần đong thêm.

 

thấy đấy, các cô trẻ tuổi thì ngoài nhiều hơn, cứ khô khan chuyện thế thì .” Đề nghị của Kiều Mạch đúng ý Lưu Quế Phương.

 

“Cái ... Đồng chí Kiều Mạch thật sự việc gì cần ? Cô đừng ngại, hôm nay đến chủ yếu là giúp cô gì đó.” Dương Lai Thọ vẫn hết hy vọng, hỏi thêm một câu.

 

“Thật sự , đồng chí Dương, nếu ngoài dạo thì chỉ đành hẹn .” Kiều Mạch cạn lời, sẽ là một kẻ nghiện công việc chứ? Sao thích việc đến ?

 

“Nếu thì chúng ngoài dạo thôi, đồng chí Kiều Mạch ?” Dương Lai Thọ một nữa từ chối, đành gác suy nghĩ, thuận theo đề nghị của Kiều Mạch mà dạo.

 

“Đi thị trấn huyện , tiện thể đong ít xì dầu và giấm.” Kiều Mạch thật.

 

Hai đường đến thị trấn huyện cứ chuyện vớ vẩn, Kiều Mạch chút phiền muộn, cô là do trời sinh "sợi dây" rung động tình yêu Dương Lai Thọ thật sự "gu" của , cô chẳng chút cảm giác nào với Dương Lai Thọ.

 

Kiều Mạch thì thấy cảm giác, nhưng Dương Lai Thọ thì nghĩ , càng Kiều Mạch càng ưng ý, bất kể là điều kiện gia đình bản cô, Dương Lai Thọ đều lòng.

 

Đến thị trấn huyện giữa trưa, Kiều Mạch nhà nghèo nên đề nghị là mua hai cái bánh dầu ăn , thực Kiều Mạch ăn bánh bao thịt, nhưng rõ ràng hôm nay thích hợp.

 

Dương Lai Thọ từng mua đồ ăn bên ngoài, hôm nay chỉ mang theo năm hào, vẫn là nhét cho, nhưng mua bánh dầu cần phiếu lương thực, mà thì .

 

... đói.” Dương Lai Thọ đỏ mặt ấp úng một câu.

 

đói , lát về đến nhà thì cũng chiều , ăn cơm .” Kiều Mạch nhất định ăn cơm, thà khổ ai chứ thể khổ chính .

 

Nói xong liền đến cửa sổ bên cạnh cửa quán ăn quốc doanh, “Đồng chí, cho hai cái bánh dầu.”

 

“Được thôi, tổng cộng ba hào kèm hai lạng phiếu lương thực.” Nhân viên bán bánh dầu nhanh chóng chọn hai cái bánh dầu, gói cẩn thận bằng giấy dầu.

 

“Đồng chí Dương, đưa phiếu lương thực, đưa tiền, mỗi một cái ?” Kiều Mạch vẫn là hỏi ý Dương Lai Thọ , nếu ăn thì cứ trả như , nếu ăn thì Kiều Mạch sẽ tự bỏ tiền và phiếu mua ăn.

 

Kiều Mạch tuy tìm chồng ở rể, nhưng bây giờ quan hệ hai xác định, cô gánh vác thứ bằng tiền của . Nếu đàn ông thật sự như , thì đó là một kẻ ăn bám, Kiều Mạch thể tìm một đàn ông như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-62.html.]

“Được, cô.” Dương Lai Thọ ba hào, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay lời mang theo năm hào, thì bây giờ thật là hổ.

 

Hai mỗi một cái bánh dầu, coi như là chia đều tiền, Kiều Mạch ăn chút gánh nặng tâm lý.

 

Dương Lai Thọ cầm bánh dầu trong tay, thèm lắm, nhưng cảm thấy ăn xong sẽ áy náy trong lòng. Anh nghĩ đến và các em trai ở nhà vẫn đang ăn bánh ngô độn khoai lang, nên cái bánh dầu đó cứ cầm mãi trong tay đưa miệng.

 

Kiều Mạch thấy mãi ăn, hỏi: “Anh ăn ? Thật sự đói ?” Không thể nào chứ? Buổi sáng ăn no như mà bây giờ còn đói , một đàn ông to lớn như chịu đói giỏi thế ?

 

“Không , cái đó... chỉ là nhớ đến và các em , cảm thấy nếu ăn bánh dầu thì sẽ với họ.” Dương Lai Thọ chi tiết, nhưng Kiều Mạch hiểu.

 

Đã ... thì đừng ăn nữa.

 

“Đây, ba hào, một cái đủ ăn, ăn thì ăn hết nhé.” Kiều Mạch cũng chiều chuộng , tiện ăn thì cứ để ăn , khỏi để áy náy trong lòng. Chơi cái trò với chị, còn non lắm.

 

“À...” Dương Lai Thọ ngờ Kiều Mạch phản ứng như , chằm chằm ba hào trong tay, ngẩn .

 

Kiều Mạch thực cảm thấy gì, nhà nghèo là chuyện của nhà , nhưng nghĩa vụ gánh vác áp lực của . Nếu thể nảy sinh tâm lý áy náy, chứng tỏ lương tâm, nhưng đồng thời cũng phản ánh Dương Lai Thọ chuẩn sẵn sàng tâm lý để trở thành chồng ở rể, Kiều Mạch tìm như .

 

Đợi Kiều Mạch đong xong xì dầu và giấm, hai về. Trên đường về, Kiều Mạch thầm gạch tên trong lòng, nên khi chuyện cũng chỉ coi như bạn bè bình thường mà trò chuyện.

 

Dương Lai Thọ ít nhất năm câu thì một câu nhắc đến , Kiều Mạch mừng thầm vì xác định quan hệ với , ít nhiều cũng thuộc tính "mamaboy", nếu thật sự kết hôn, sẽ nảy sinh bao nhiêu mâu thuẫn nữa.

 

Dương Lai Thọ Kiều Mạch nghĩ gì, thấy Kiều Mạch khi về chuyện với nhiều hơn, còn tưởng Kiều Mạch chấp nhận , phấn khích nên nhiều hơn, Kiều Mạch đa thời gian chỉ và lắng , trò chuyện cùng đường về nhà cũng . Bình thường mất hơn hai tiếng đồng hồ mà hôm nay cảm thấy nhanh chóng đến nơi.

 

“Đồng chí Dương, cảm ơn hôm nay cùng thị trấn huyện, chúng đến đây thôi, về đây.” Đến cổng làng Đại đội Thắng Lợi, Kiều Mạch .

 

“Được, cô , đợi cô xa mới về.” Dương Lai Thọ gần như dốc hết sự ga lăng cả đời .

 

Kiều Mạch nhiều, khi về làng liền thẳng đến nhà nhị đại nương.

 

“Đại gia, đại nương, hai nhà ạ?” Kiều Mạch trong sân gọi.

 

Đợi một lát thấy ai trả lời, Kiều Mạch đến cửa nhà gọi một nữa, thấy trả lời, giọng vọng từ sân . Kiều Mạch sân , hóa hai ông bà già đang nhổ cỏ cho ruộng ngô ở sân .

 

“Về đấy , chơi thế nào?” Nhị đại gia hỏi , Lưu Quế Phương gì, nhưng ánh mắt rõ ràng cũng ý tương tự như nhị đại gia.

 

“Đại gia, đại nương, cháu thấy hai đứa cháu hợp lắm.” Kiều Mạch xuống cái thớt đá phía nhà, một đoạn đường dài ít nhiều cũng mệt.

 

“Gì cơ? Lúc sáng còn lắm mà? Có thằng nhóc thúi đó bắt nạt cháu , , để tìm nó tính sổ!” Lưu Quế Phương Kiều Mạch hợp, phản ứng đầu tiên là Dương Lai Thọ gì đó với Kiều Mạch, liền xắn tay áo tìm tính sổ.

 

“Ối ối, bà vội gì thế, đợi Mạch tử xong , thật là, già mà vẫn hấp tấp như .” Kiều Vệ Quốc kéo vợ , hiệu cho Kiều Mạch .

 

 

Loading...