Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 56: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Mạch bận rộn
Hạ tháng Sáu, giữa trưa trời nóng đến mức ve cũng ngừng kêu. Ngay trong cái buổi trưa nóng nực khiến chẳng khỏi nhà , Đại đội Thắng Lợi tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức mới. Lần , dân làng đối với những thanh niên trí thức cũng còn quá tò mò nữa. Chẳng mấy thanh niên trí thức đến từ năm ngoái, lúc mới đến ai cũng thấy họ mới mẻ, cảm thấy họ hào nhoáng, nhưng thời gian trôi qua, cũng chẳng thấy khác gì dân làng nữa. Những thanh niên trí thức mới đến còn chẳng gì, yếu đuối vụng về.
Trong làng vẫn còn hai căn nhà trống ai ở. Đợt đến năm , ba nam hai nữ. Lần cũng cần kế toán Trương dẫn họ chọn nhà nữa, mà căn nhà lớn hơn thì để ba thanh niên trí thức nam ở, căn nhỏ hơn thì cho hai thanh niên trí thức nữ ở. Thẩm Lệ Lệ đến từ năm ngoái kết hôn với Trương Thiết Trụ tháng Chạp Tết , ba cô thanh niên trí thức nữ còn thể trụ đến bao giờ, tin tức về việc trở về thành phố thì vẫn bặt vô âm tín.
Những thanh niên trí thức cứ đến hàng năm, cũng chẳng bao giờ sẽ về, điều khiến Kiều Vệ Quốc lo sốt vó. Hiện tại những thanh niên trí thức mới đến vẫn còn chỗ ở, nhưng nếu thêm nữa thì đây?
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Kiều Vệ Quốc đến Hợp tác xã Hạnh Lâm, tìm chủ nhiệm văn phòng. Đến nơi, phát hiện trong văn phòng , cũng thật trùng hợp, cả hai đều đến tìm chủ nhiệm để về vấn đề thanh niên trí thức. Đại đội Thắng Lợi còn khá, thanh niên trí thức đến là chỗ ở ngay, nhưng Đại đội Hướng Dương thì nhiều nhà trống như . Nhóm thanh niên trí thức đến từ năm ngoái đều mượn chỗ ở của dân làng, mỗi tháng trả khẩu phần lương thực, vì chuyện mà làng của họ và thanh niên trí thức ít xảy mâu thuẫn. Năm nay phân cho đại đội của họ sáu nữa, đến bây giờ vẫn sắp xếp chỗ ở, thế nên đám thanh niên trí thức nổi loạn .
Chủ nhiệm Mã mấy vị đội trưởng đại đội than thở cũng đau đầu. Từ hôm qua thanh niên trí thức phân về đến hôm nay, năm sáu đến tìm ông vì vấn đề sắp xếp thanh niên trí thức. Cuối cùng, ông phiền đến mức hết cách, đành xuống nước sẽ bàn bạc với các lãnh đạo khác, hẹn sáng ngày lúc chín giờ rưỡi đến hợp tác xã họp.
Các đội trưởng thấy hy vọng, liền dây dưa thêm nữa, chỉ chờ đợi xem ngày lãnh đạo thể bàn bạc quy định gì.
Chuyện phiền lòng của Kiều Vệ Quốc thì Kiều Mạch hề . Cô bây giờ đang ở nhà lén lút huấn luyện những con gà con lỡ cỡ ăn thức ăn. Tháng Tư năm nay, cô một âm thầm mua về ba mươi con gà con nữa, trong đó mười con trống, hai mươi con mái. Hiện tại nhà cô năm mươi tám con gà, lượng thuộc diện vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, nên cô bao giờ dám để đàn gà chạy sân . Giờ cô thả đàn gà ở sân , chúng chui ruộng ngô, ai thể cô nuôi bao nhiêu gà.
Đám gà đây nuôi khá , đẻ trứng ổ gà. Bây giờ Kiều Mạch chủ yếu huấn luyện đàn gà con mới mua, gõ máng ăn là chúng chạy đến ăn. Nuôi nhiều gà trống như , Kiều Mạch chủ yếu nuôi lớn để lấy thịt, thịt gà rừng quá dai, nếu điều kiện Kiều Mạch vẫn tự đãi hơn một chút.
Giờ thì rau ở sân thu hoạch xong. Cô phơi nhiều rau khô như năm vì cô nhận thấy, dù chế biến thế nào thì rau khô cũng ngon bằng rau tươi. Hơn nữa, khi bán rau khô cũng giá, thà hái hết rau xuống, cái nào thì bán đắt hơn, cái nào thì bán rẻ riêng. Ví dụ, những điều kiện bình thường mà thấy rau quá đắt thì thể mua những loại rau ảnh hưởng đến chất lượng ăn uống nhưng hình thức .
Năm ngoái trồng quá nhiều mướp, mua cũng nhiều, ưa chuộng như đậu đũa, cà tím, cần tây. Vì năm nay cô chỉ gieo bốn hạt mướp ở chân tường, đủ cho ăn, còn bộ đất trống đều trồng đậu đũa.
Cây ngô ở sân cao đến nách Kiều Mạch. Số ngô cô trồng năm ngoái còn ăn hết. Cuối năm nay, cô sẽ bán hết ngô còn của năm ngoái để ăn ngô mới của năm nay.
Mặc dù khí trong gian lưu thông, đồ vật bỏ đều bảo quản tươi ngon, nhưng Kiều Mạch vẫn cảm thấy ngô trồng năm ngoái còn tươi nữa. Kiều Mạch tự gọi hành động của là "ăn no rửng mỡ tìm việc ", thể cô chỉ sắc sảo với khác mà ngay cả với bản cũng hề kém cạnh.
Sau khi Kiều Mạch tất công việc nhà, cô bắt đầu huấn luyện Tuyết Nhĩ. Giờ đây mỗi ngày cô đều dẫn nó leo núi, cắt cỏ lợn, đào rau dại. Tuyết Nhĩ gần hai tháng tuổi, lớn hơn nhiều, cao gần đến đầu gối Kiều Mạch . là ch.ó sói thuần chủng khác, giờ thể thấy nó hung dữ đôi chút . Nó càng hung dữ, Kiều Mạch càng cảm thấy an .
“Tuyết Nhĩ, nhanh lên, tốc độ của mày còn luyện nữa.” Bây giờ tốc độ leo núi của Kiều Mạch cực kỳ nhanh. Hồi mới đến, cô mất nửa tiếng để leo đến độ cao nhất định, giờ thì chỉ mất mười lăm đến hai mươi phút là leo . Cô cũng ăn uống , mỗi ngày tự ăn một đến hai quả trứng, ngô, gạo và bột mì đổi món liên tục, cứ vài ba hôm tự hầm thịt. Cái vóc dáng nhỏ bé của cô thật sự là tuyệt vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-56.html.]
Leo đến lưng chừng núi hai, Kiều Mạch để ý đến Tuyết Nhĩ. Cô tìm một chỗ nhiều rau dại, thoăn thoắt vung liềm bắt đầu việc. Giờ thì rau dại già , nhưng đều là để cho gà ăn, Kiều Mạch chỉ cần lượng chứ quan tâm chất lượng.
Cắt cỏ hai tiếng đồng hồ, Kiều Mạch liền chuẩn về nhà. Chỗ để rau dại trong gian, Kiều Mạch dành thêm một vị trí nữa. Năm nay cô nuôi hơn năm mươi con gà, nhất định dự trữ đủ rau, nếu chỉ cho chúng ăn ngũ cốc thì cô thật sự nuôi nổi. Hiện tại thì cho ăn rau dại, những loại rau sâu trong vườn nhà cũng vứt cho chúng ăn, mỗi ngày lượng bột ngô tiêu thụ nhiều. Đến mùa đông vẫn tiếp tục cho ăn như .
“Tuyết Nhĩ, thôi, về nhà.” Kiều Mạch gọi một tiếng, nhưng Tuyết Nhĩ đó “gâu gâu gâu”, Kiều Mạch gọi thế nào nó cũng động đậy. Vừa định bước tới bế Tuyết Nhĩ lên, liền thấy nó “vụt” một cái dựng thẳng tai lên, cả ch.ó đều trong trạng thái cảnh giác.
Lúc Kiều Mạch nhận Tuyết Nhĩ bình thường, đó dám động đậy nữa. Cô xung quanh mấy lượt nhưng phát hiện điều gì. Khoảng một phút , Tuyết Nhĩ sủa nữa, mà chuyển sang tiếng gầm gừ nhỏ. Kiều Mạch mơ hồ thấy tiếng lợn rừng kêu.
Mèo Dịch Truyện
“C.h.ế.t tiệt!” Kiều Mạch ôm Tuyết Nhĩ chạy xuống núi. Cô sởn gai ốc . Năm ngoái cô may mắn bắt một con lợn rừng trong bẫy, nhưng dù cô cũng dùng rìu chặt nhiều nhát mới g.i.ế.c nó. Con mà thực sự là lợn rừng thì giống con , một con thôi cũng thể húc c.h.ế.t cô. Cô còn sống đủ, cũng tự tin đến mức nghĩ thể đ.á.n.h bại một con lợn rừng lớn. Giờ chỉ chạy là thượng sách.
Khi Kiều Mạch chạy bốn năm phút, quả nhiên thấy tiếng lợn rừng gào lên một tiếng, lẽ là phát hiện con mồi, đến nơi thấy gì nên tức giận.
Chân Kiều Mạch dám dừng chút nào, chạy thầm mừng vì nãy chạy nhanh. Chỉ cần hiếu kỳ thêm một chút thôi thì bây giờ cô còn sống là chuyện khác .
Đến chân núi cô cũng dám dừng . Đây là núi hai, trong thôn sẽ ai đến, chân núi cũng an . Vì , cho đến khi đến chân núi một và thấy , cô mới dừng , đó với những đang cắt cỏ: “Vừa nãy thấy tiếng lợn rừng kêu, mau về nhà , nhỡ lát nữa lợn rừng chạy thì sẽ gặp họa đó.”
“Chị Mạch, chị thấy ở thế? Sao em chẳng thấy gì?” Người đầu tiên lên tiếng là Kiều Cẩu Đản, cũng là quen nhất với Kiều Mạch trong nhóm .
“Vừa nãy sâu bên trong một chút để tiểu, thì thấy tiếng lợn rừng kêu. Chúng mau , nếu đúng là lợn rừng lớn, đợi nó thì chúng nữa .” Kiều Mạch dối vu vơ. Người trong thôn ngoài là lâu, tìm một chỗ vắng để tiểu là chuyện bình thường.
“Oa, thật sự lợn rừng ? Chúng đông thế chẳng lẽ đ.á.n.h ư? Nếu bắt thì chúng thịt ăn !” Đây là lời của một đứa trẻ sáu bảy tuổi vẫn còn chảy nước mũi, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích vì sắp ăn thịt.
“Chát!” Kiều Cẩu Đản tát một cái gáy đứa trẻ đó, “Mày nghĩ lợn rừng dễ bắt thế ? Đừng chúng , ngay cả lớn đến, cũng mấy cầm dụng cụ mới thể xử lý lợn rừng.”
“Dù thì cứ về nhà , an là quan trọng nhất.” Nói xong Kiều Mạch cũng thèm để ý đến họ mà về. Nghĩa vụ cần cô tròn , là việc của họ.
Mọi thấy Kiều Mạch , trời cũng sắp tối, sớm muộn cũng , liền từ từ theo về.