Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 48: Về nhà ---

Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:03
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vừa b.ú xong ngủ , bây giờ thằng bé ngủ say lắm, ngủ hai ba tiếng hề tỉnh giấc.” Phó Xuân Quyên nhắc đến con trai cũng khỏi mỉm , đứa bé từ nhỏ dễ nuôi, dù cô tự trông con ở nhà cũng vất vả đến thế.

 

“Vậy là chị dâu phúc , em trẻ con lúc nhỏ ngủ càng nhiều thì càng thông minh.” Kiều Mạch kiếp từng bác sĩ rằng lúc não bộ của trẻ nhỏ phát triển quan trọng, chủ yếu là thông qua giấc ngủ, nên ngủ càng ngon thì trẻ càng thông minh, chắc cũng sai.

 

“Ha ha ha, em gái thế chị thích . Hy vọng Đản Đản thể mượn lời vàng của dì , sẽ là một đứa trẻ thông minh.” Cha nào thích khác khen con ? Lời của Kiều Mạch ai cũng sẽ vui.

 

“Em gái, thời gian chị dâu thật sự cảm ơn em đến giúp đỡ, nếu em, chị bế con ngay khi hết tháng cữ . Chị thì , chỉ sợ đứa bé chịu nổi.” Phó Xuân Quyên những lời gan ruột với Kiều Mạch.

 

“Chị dâu chứ, em là đến để việc mà, hơn nữa nhà máy còn trả tiền, công . Đã nhận công việc thì đương nhiên , nếu chị với Thẩm Nghĩa cũng khó xử ?” Kiều Mạch là như , giúp khác mà cũng lợi thì đương nhiên hết sức, chuyện lười biếng trốn việc cô cũng thèm .

 

Mấy Kiều Mạch càng trò chuyện càng hợp ý, Phó Xuân Quyên cũng là thẳng tính, rằng bình thường việc gì cũng thường xuyên liên lạc, đợi khi Kiều Mạch đông việc gì nhất định đến Tùng Thị chơi nữa. Kiều Mạch vì bán hàng kiếm tiền, Phó Xuân Quyên cho cô một lý do chính đáng để đến Tùng Thị, cô lập tức vui vẻ đồng ý…

 

Mồng hai tháng hai âm lịch, khi Kiều Mạch việc thêm một ngày, coi như kết thúc hai tháng mười ngày cuộc sống việc ca. Sau khi nhận hai ngày lương của tháng , cô chào tạm biệt tổ trưởng Vương Dũng. Vương Dũng yêu cầu Kiều Mạch để thông tin liên lạc và địa chỉ, rằng nếu công việc phù hợp sẽ ưu tiên cô.

 

Kiều Mạch xong vui, đến thành phố đương nhiên cô làng chăn heo . Chủ yếu là Kiều Mạch bình thường biểu hiện cũng , hầu như sai sót, việc cũng nhanh nhẹn, gây phiền phức cho Vương Dũng. Vương Dũng vẫn hài lòng về cô, cũng vui vẻ giúp cô một tiếng , nhỡ việc cần giúp đỡ thì tìm quen vẫn hơn nhiều so với tìm rõ phẩm hạnh.

 

Thẩm Nghĩa mua vé tàu cho Kiều Mạch về huyện Quang Minh mồng bốn tháng hai âm lịch. Mồng ba tháng hai âm lịch, Kiều Mạch dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, mang năm cân bột mì đưa đến nhà Thẩm Nghĩa. Những lời cần tối hôm khi ăn cơm hết . Phó Xuân Quyên còn giữ cô ở ăn cơm, Kiều Mạch lấy lý do thu dọn hành lý và mua thêm một đồ cần thiết để từ chối. Sau khi về nhà, Kiều Mạch đến Trung tâm thương mại ba mua thêm một thứ cần thiết, chăn màn quần áo định để ngày mai mới thu dọn, tối nay vẫn còn dùng.

 

Sáng mồng bốn tháng hai âm lịch, lúc bảy giờ, Kiều Mạch đeo chiếc túi hành lý như lúc mới đến, một bộ về phía ga tàu. Thẩm Nghĩa ban đầu tiễn cô, nhưng Kiều Mạch mà Thẩm Nghĩa xin nghỉ thêm, hôm nay còn , Phó Xuân Quyên hôm nay cũng bế con . Hơn nữa, ga tàu cũng xa, bộ nửa tiếng là tới, đường. Thẩm Nghĩa thấy Kiều Mạch kiên quyết nên cũng khăng khăng nữa, chỉ là sáng nay khi ghé nhà Kiều Mạch đưa cho cô ba cái bánh bao. Đây là sáng sớm hôm nay vợ dùng bột mì Kiều Mạch đưa mà , mười cái bánh bao, lúc đưa cho Kiều Mạch thì bánh bao vẫn còn nóng hổi.

 

Sáng mồng năm tháng hai âm lịch, Kiều Mạch phong trần mệt mỏi đến huyện Quang Minh. Đầu tiên cô ghé qua nhà Hoàng Mai, để bốn chiếc khăn trải gối, từ chối lời mời ở ăn cơm của bác Chu và ông Lưu, vác túi đồ thẳng về nhà. Bây giờ là tháng hai âm lịch, nhiệt độ vẫn d.a.o động quanh mức độ. Tuyết tan một ít, đường lầy lội, Kiều Mạch thể giày giữa đường, giày bông ngấm một ít nước, bộ chân lạnh buốt. Cô hỏng những đôi giày khác, cứ thế chịu đựng hai ba tiếng đồng hồ mà bộ về đến nhà.

 

“Cốc cốc cốc.” Cửa chính nhà Kiều Mạch chốt từ bên trong. Lúc cả nhà Lưu Tú Lan đang ở trong nhà cô.

 

Lưu Tú Lan thấy tiếng cửa, vội vàng cài cúc áo bông mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-48-ve-nha.html.]

 

“Ôi chao, em gái cuối cùng cũng về , ngoài lâu như chị lo lắng mấy ngày nay .” Lưu Tú Lan thấy đúng là Kiều Mạch, vội vàng mở cửa cho cô . Lưu Tú Lan hai hôm tính là Kiều Mạch sắp về , vẫn luôn mong ngóng.

 

“Ha ha, chị dâu, vẫn khỏe chứ? Trong nhà thứ đều thuận lợi ạ?” Kiều Mạch cũng nhớ nhà nhớ lắm, tổ vàng tổ bạc bằng ổ ch.ó của , thành phố đến mấy cũng thoải mái bằng ở nhà , nên Kiều Mạch mới xuống tàu gửi đồ xong là vội vàng về nhà.

 

“Tốt cả, cả, bây giờ trời vẫn còn lạnh, chị với Kiến Quân vẫn luôn đốt lò sưởi trong gian đông của em đấy. Em hai tháng mấy nay về, mấy con gà con đổi lớn lắm, em đặt đồ xuống mau đến xem .” Lưu Tú Lan nhắc đến chuyện thì tự hào lắm, đừng thấy cô nuôi gà nhà , nhưng những con gà trừ gà trống thì những con còn ngày nào cũng chăm chỉ đẻ trứng. Điều lên điều gì? Chẳng là cô chăm sóc ? Nên lúc mới nóng lòng Kiều Mạch xem.

 

“Chị dâu đừng , em ở ngoài , chẳng nghĩ gì khác, chỉ nhớ mấy cái miệng ăn cơm ở nhà thôi. Chị chờ em nhé, em đặt đồ xuống là ngay.” Kiều Mạch bước nhanh hơn, gian trong ném túi đồ lên giường , vội vàng một đôi giày bông khác, cầm đôi giày gian đông. Vào trong cô liền thấy Kiều Kiến Quân đang cho gà ăn.

 

“Anh Kiến Quân, thời gian với chị dâu vất vả . Hai nuôi mấy con gà vịt giỏi thật, so với lúc em béo lên ít.” Kiều Mạch đặt đôi giày bông ướt sũng bên cạnh lò sưởi ở gian đông, như sẽ khô nhanh hơn. Bây giờ gà lớn hết , ước chừng mỗi con nặng ba cân trở lên.

 

“Mệt gì , cái còn dễ hơn đồng nhiều, việc lớn lao gì .” Kiều Kiến Quân thật sự thấy nuôi mấy con gà vịt gì mệt mỏi, chỉ là cần thức khuya dậy sớm để thêm củi, nhưng đối với cũng chẳng là gì. “Đói chứ? Chị dâu em nấu cơm xong chúng còn ăn . Hai em đoán chừng em về trong hai ngày , đây bọn ngủ trong phòng em, hôm dọn về , em xem còn chỗ nào cần dọn dẹp .”

 

“Hai gọn gàng thế, dọn dẹp còn sạch sẽ hơn cả lúc em ở nhà chứ. Anh Kiến Quân em sang gian tây nhé, cho gà ăn xong cũng qua đây nha.” Kiều Mạch cũng xem xong gà vịt của , chuẩn dọn dẹp một chút, lát nữa sẽ đưa quà cho hai vợ chồng họ.

 

Sang gian tây, Lưu Tú Lan giúp Kiều Mạch gấp chăn màn, cất quần áo. “Mạch Tử, lứa gà con nhà em từ ngày mười chín tháng chạp bắt đầu đẻ trứng , lác đác liên tục, nhiều nhất một ngày thể nhặt hai mươi quả trứng gà, những con còn đẻ trứng đều là gà trống. Trứng vịt thì đa một ngày đẻ ba quả, thỉnh thoảng hai quả! Chị đều để ở hầm , lát nữa em xem nhé.” Lưu Tú Lan Kiều Mạch về thì cô và chồng cần ở đây việc nữa, nên dặn dò hết những điều cần dặn.

 

Mèo Dịch Truyện

“Vâng, chị dâu, thời gian chị với Kiến Quân vất vả . Em mua ở Tùng Thị hai chiếc khăn trải gối cho hai , hoa văn cũng lắm, em thấy ở chỗ bao giờ, chị thích .” Kiều Mạch lấy hai chiếc khăn trải gối kẻ caro xanh trắng, sờ thấy dày dặn và mềm mại, khá thoải mái. Bây giờ những trong làng đa đều dùng vải thô cũ cắt một đoạn khăn trải gối, cũng độ co giãn gì.

 

“Trời đất ơi, Mạch Tử em còn mang quà về cho bọn chị gì? Cái chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?” Lưu Tú Lan nãy thấy chiếc khăn trải gối , còn tưởng là Kiều Mạch mua để dùng cho , trong lòng chút ngưỡng mộ, ngờ là mang về cho , cái đứa tốn bao nhiêu tiền thế , đúng là phá của. Nghĩ xong : “Sờ đúng là thoải mái thật, chị sống gần ba mươi năm bao giờ sờ miếng vải nào mềm mại như thế , thành phố lớn đúng là khác biệt, khăn trải gối cũng thế .”

 

“Chị dâu, tốn bao nhiêu tiền , đây là tấm lòng của em, chị cứ yên tâm nhận .” Kiều Mạch .

 

“Mạch Tử, cái chị dâu thật sự thể nhận, quý giá quá, nhận nhận .” Vừa đặt chiếc khăn trải gối xuống. Nhà cô việc cho Kiều Mạch đều nhận tiền , còn dám nhận khăn trải gối Kiều Mạch tặng chứ.

 

 

Loading...