Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 45: - Mua mua mua ---
Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:44:00
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Mạch ngờ thẳng thắn như , xem là một chủ lớn thiếu tiền. Hừ hừ, thì cô cần băn khoăn gì về việc giá nữa . Cô từng bán những thứ bao giờ, vốn định trồng để dành ăn cả năm là đủ.
"Ngô non một hào rưỡi một bắp, chỉ thể bán cho hai mươi bắp. Dưa hấu đều hai mươi cân, một quả mười tám đồng, chỉ hai quả. Dưa vàng một đồng một quả, nhiều nhất thể bán cho mười lăm quả." Kiều Mạch dựa lượng hàng tồn trong gian và lượng giữ , báo lượng thể bán.
“Được thôi, thành vấn đề, bây giờ luôn ?” Lục Xuyên Kiệt chủ yếu là ăn dưa hấu, năm nay mới kiếm một quả dưa hấu nhờ bạn bè, ăn thèm.
“Làm mà , bây giờ chỉ còn một ít rau thôi, đợi tối mai.” Kiều Mạch thầm đảo mắt trong lòng.
“Vậy cô cứ đưa hết chỗ rau đó cho , tính xem bao nhiêu tiền, ngày mai vẫn ở đây, năm rưỡi ?” Lục Xuyên Kiệt bao giờ mua rau cho gia đình, mua một ít về lẽ cũng sẽ vui.
Cuối cùng, Lục Xuyên Kiệt đưa cho Kiều Mạch hai mươi đồng, mua hết chỗ rau còn . Hai xác nhận thời gian giao dịch năm rưỡi tối mai, đó mỗi một nhà, ai về nhà nấy.
Tối hôm , khi Lục Xuyên Kiệt vác ngô non, dưa hấu và dưa lưới về đến nhà, cả nhà đều ngỡ ngàng. Ai mà ngờ giữa tiết đông giá rét kiếm thứ về, đúng là đổi nhận thức. Tuy nhiên, Lục Xuyên Kiệt với gia đình rằng bạn bè kiếm từ miền Nam về, loại dễ bảo quản nên lượng nhiều.
Lão gia Lục thấy những bắp ngô non thì còn khen đứa cháu lớn lòng hiếu thảo. Thực , ông cũng quá mê món ngô , chủ yếu là vì hồi nhỏ cụ Lục suýt c.h.ế.t đói, may mắn một bụng cho một bắp ngô non. Hồi đó, ông ăn sống luôn, và ông thấy đó là thứ ngon nhất đời. Một bắp ngô thể giải khát no bụng ? Hơn nữa, chính bắp ngô đó cứu mạng ông, giúp ông một gia đình lớn như bây giờ. Vì , đối với ngô non, vì là yêu thích, thì gọi đó là một sự cứu rỗi từ sâu thẳm tâm hồn lẽ sẽ phù hợp hơn.
Còn về phía Kiều Mạch, khi trải qua thêm vài giao dịch hề hấn gì, ngày hai mươi lăm tháng Chạp, hàng tồn trong gian của cô cơ bản bán hết sạch. Cô định dừng tay tại đây. Chuyến đến thành phố Tùng , cô kiếm tổng cộng một nghìn hai trăm năm mươi ba đồng bảy hào sáu xu, cùng với nhiều các loại phiếu linh tinh nữa, ha ha ha, ví tiền căng phồng, lòng thấy vững vàng.
Trứng gà cô vẫn bán, vì tích trữ khá ít. Cô định giữ để ăn trong thời gian ở thành phố Tùng , đợi đến tháng Giêng năm khi về sẽ xem còn bao nhiêu trứng, mới tính đến việc nên bán . Đến khi cô về, hai mươi con gà mà cô mua ở nhà cũng thể đẻ trứng, vặn thể tiếp nối ngay.
Chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết. Mặc dù Kiều Mạch ở một tại thành phố Tùng, nhưng cô vẫn những tính nghi lễ cần thiết. Năm ngoái ăn Tết cô chỉ nửa con gà rừng, lúc đó còn cảm thấy sống , nhưng năm nay cô còn sống hơn năm ngoái, thì càng thể bạc đãi bản .
Thế là cô bới một đống phiếu, cô dành mỗi ngày để thăm một trong ba cửa hàng bách hóa ở thành phố Tùng. Những phiếu đường sắp hết hạn, dùng hết! Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, kẹo trái cây, kẹo cam mỗi thứ một cân; phiếu len sắp hết hạn, dùng hết! Bây giờ đan áo len, chẳng lẽ cũng ? Tấm vải bông thật dễ chịu, mua! Về may cho hai bộ quần áo, một tấm ga trải giường, vải thừa thì thêm một chiếc chăn; phiếu xe đạp ? Ừm… thôi , vẫn là về huyện Quang Minh mua thì hơn, đến lúc đó xe đạp ngoài gặp , thể che giấu ; ủng mưa? Nhất định mua ba đôi, giữ hai đôi, cho nhị đại gia một đôi; áo lót? Bốn chiếc, mặc hai chiếc, cho nhị đại nương hai chiếc; khăn trải gối? Ba cái, một cái, tặng nhà Kiến Quân hai cái, nuôi gà giúp nhà lâu như , cũng bày tỏ chút lòng thành… Không , thêm bốn cái khăn trải gối nữa, quên mất cả nhà chị Mai , nếu họ, cũng chẳng tìm công việc bây giờ.
Trời ơi, còn phiếu công nghiệp nữa, mua thêm hai cái ấm tích, mua loại bằng thiếc. Lát nữa xem nhà nhị đại nương hoặc nhà chị dâu Tú Lan ai mua cái ấm tích cũ của thì bán , bản ở nhà dùng hai cái ấm tích thiếc là đủ .
Mỗi Kiều Mạch cửa hàng bách hóa, thấy cái gì cũng thấy thiếu cái đó. Bây giờ trong tay phiếu nên lòng hoảng, mua là mua, kiên quyết khó bản . Đừng thấy Kiều Mạch mua nhiều, mua nhiều như mà cuối cùng cũng tiêu đến một trăm đồng. Đồng tiền bây giờ đúng là đáng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-45-mua-mua-mua.html.]
Đến ngày hai mươi chín tháng Chạp, Kiều Mạch nghỉ ngơi, thời tiết cũng , cô bèn mang chăn phơi nắng. lúc Phó Xuân Quyên đến. Thẩm Nghĩa hôm nay cũng nghỉ, Phó Xuân Quyên liền để Thẩm Nghĩa trông con, cô tranh thủ thời gian đến thăm Kiều Mạch. Lần cô gái gửi quà cảm ơn cho nhà còn sẽ đến thăm cô, mà mãi đến tận hôm nay mới đến.
“Em là Kiều Mạch ?” Phó Xuân Quyên dựa theo lời Thẩm Nghĩa tả, sân nhận ngay.
“À, xin hỏi chị là…” Kiều Mạch mới phơi chăn xong, đang vỗ vỗ thì thấy chuyện. Quay đầu , là một phụ nữ mặc áo bông màu xanh lam, tết một b.í.m tóc đuôi sam, đôi mắt phượng, môi tươi tắn đang cô, chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.
“Chào em, chào em, chị là vợ của Thẩm Nghĩa, chị tên Phó Xuân Quyên. Trước đây chị vẫn qua thăm em, nhưng con còn nhỏ quá, rời , thế nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.” Phó Xuân Quyên chỉ vài câu giải thích xong lý do tại bây giờ cô mới đến .
“Ôi chao, thì là chị dâu! Mau nhà cho ấm.” Thì là chị dâu nhà Thẩm Nghĩa, thế thì tiếp đón tử tế , còn thăm nhà chị nữa, mà chị đến thăm .
“Chị dâu, chị đến đây con ở nhà ai trông ạ?” Kiều Mạch pha cho Phó Xuân Quyên một bát nước đường đỏ.
“Anh Thẩm Nghĩa nhà chị ở nhà đấy, hôm nay cũng nghỉ. Chị thấy hôm nay trời nắng , thế nên nghĩ là Tết qua thăm em. Nếu em thiếu thốn gì cứ với chị, chị xem thể kiếm cho em .” Phó Xuân Quyên uống một ngụm nước, một đoạn đường dài đến đây quả thực là khát khô cổ. Lâu ngoài, một đoạn đường ngắn mà vẫn chút quen.
Sau đó Phó Xuân Quyên lấy chiếc túi vải mang theo, từ trong đó lấy bốn quả táo nhỏ xíu, bé hơn nhiều so với táo hiện đại. “Em đừng chê táo ít nhé, đây là do một bạn chạy xe đường dài của Thẩm Nghĩa mang về từ tỉnh ngoài khi chạy xe. Tổng cộng họ cho chúng chị mười quả, chị mang cho em bốn quả, chua chua ngọt ngọt, ăn cũng ngon lắm.”
“Chị dâu, cái quý giá quá, em dám nhận, chị mang về ăn cùng Thẩm Nghĩa ạ.” Kiều Mạch vội vàng đẩy táo bàn về phía Phó Xuân Quyên. Từ khi cô đến Đông Bắc, cô từng thấy ai bán trái cây, điều đó cho thấy những quả táo quý giá đến mức nào. Người tổng cộng chỉ mười quả, mà mang cho cô bốn quả, cô mặt mũi nào mà dám nhận chứ.
“Em gái, em cứ nhận . So với táo thì trứng gà và đường đỏ mà em đưa cho chúng chị hồi đó còn quý giá hơn, đúng lúc chị đang cần. Táo đáng tiền cơm tiền nước, em cứ coi như quà vặt mà nhấm nháp. Nếu em nhận thì là em chê chị mang đến ít quá ?” Phó Xuân Quyên mặt lạnh.
Kiều Mạch Phó Xuân Quyên thực sự giận, nhưng cô cũng thực sự lời khách sáo. Dù đến Đông Bắc hơn một năm , cô vẫn luôn rõ ràng rành mạch, những lời xã giao hoa mỹ. Không còn cách nào khác, đành nhận lấy.
“Được , chị dâu, nếu chị thì em sẽ mặt dày mà nhận. quà năm mới của cháu trai thì chị thể từ chối , nếu thì chị cũng mang táo về luôn .” Kiều Mạch vốn định ngày mai thăm nhà Thẩm Nghĩa, hôm nay Phó Xuân Quyên đến thì đúng lúc, cô sẽ nữa.
Mèo Dịch Truyện
“Gì ? Chị đến đây thăm em mà em còn cho chị đồ là chứ.” Phó Xuân Quyên nghi hoặc hỏi.
“Chà, chị dâu, dù hôm nay chị đến thì ngày mai em cũng định đến nhà chị thăm đấy. Đã thì hôm nay chị đến , ngày mai em sẽ nữa, chị cứ mang đồ về giúp là .” Kiều Mạch đến tủ quần áo, mở tủ lấy một tấm vải bông mịn màu xanh da trời.