Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 33: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:43:48
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bách hóa tổng hợp
Đến bách hóa tổng hợp ở huyện lỵ, Kiều Mạch liền thẳng lên tầng hai, đầu tiên là đến quầy bán vải, mua vải màu xanh lam để vỏ chăn. Vì phiếu vải đủ nhiều, cô khẽ hỏi mậu dịch viên vải , cô lớp lót bên trong, khi hỏi thì lén nhét cho mậu dịch viên hai hào. Ai, còn cách nào khác, thế sự mạnh hơn , hàng rẻ cần phiếu, hàng hot như mà quan hệ thì chắc chắn cô mua , chỉ thể dùng tiền mở đường.
Mậu dịch viên ban đầu mặt đang cau , nhưng khi chạm thứ trong tay, liền nhỏ giọng bảo Kiều Mạch theo. Kiều Mạch mừng rỡ, là hy vọng , thế là cô theo mậu dịch viên đến một kho nhỏ.
"Cô xem thử , cái vải trắng dính một ít màu xanh giặt sạch , chỉ thể thanh lý thôi. Vốn dĩ vải chị dâu định lấy, nhưng với bà quan hệ , chi bằng bán cho cô, cần phiếu, năm hào hai một thước, cô xem lấy ." Mậu dịch viên quả thực mang về cho chị dâu , đến việc liệu trả tiền đúng hẹn , bản cũng chẳng lợi lộc gì. Còn cô gái hỏi nhét cho hai hào, tại bán cho cô chứ.
Kiều Mạch quan tâm vấn đề vải nhuộm màu , vì giặt sạch thì cũng sẽ dính , quan trọng là nó quá rẻ, "Lấy lấy lấy, chị ơi chị giúp em đo mười thước ạ." Cơ hội như thế khó mà , nếu tiền trong tay cô còn nhiều, cô thật sự mua hết.
"Được, tổng cộng năm đồng hai hào." Nói liền đo cho Kiều Mạch mười thước vải, cuối cùng tay còn nới lỏng một chút, dư một tấc.
Kiều Mạch đưa cho mậu dịch viên năm đồng năm hào, mối quan hệ thế mà nhanh chóng giữ lấy thì đợi gì nữa chứ? "Chị ơi, chị bán vải cho em là em mang ơn chị, tiền còn coi như em biếu chị mua dây buộc tóc đỏ nhé."
Mậu dịch viên liền tươi hớn hở, "Ôi chao em gái, em thật là, chị về em đây, chúng đừng khách sáo như nữa nhé, cần gì cứ đến tìm chị, chị đảm bảo sẽ để em chịu thiệt ."
"Vâng, chị cứ yên tâm, em chị thấy hợp tính , chắc chắn sẽ ít việc phiền chị ạ." Kiều Mạch cũng thuận nước đẩy thuyền.
"Nếu em mua đồ khác, lúc đó chị cũng thể để ý giúp em, đến lúc đó cứ báo với chị một tiếng là nhé." Cô gái tay quá hào phóng, cho năm hào , bằng nửa ngày lương của , bán cho cô chẳng hơn bán cho mấy thích của ? Vừa chạy vặt chẳng lợi lộc gì.
Hai cũng chuyện lâu, kho hàng là nơi để chuyện, đợi hai bên khách sáo xong Kiều Mạch liền mua bông. Kết quả đến quầy bán bông báo là hết hàng!
Kiều Mạch ngớ , cũng để ý đến vẻ mặt sốt ruột của mậu dịch viên, "Không chứ chị, bách hóa tổng hợp của huyện bông ?"
"Ờ, năm nay bông ít, nhà nước ưu tiên cấp cho tỉnh với thành phố hết , mua thì cô thành phố ." Dù giọng vẻ khó chịu, nhưng cô vẫn giải thích.
Vậy đây? Vải mua hết mà bông, cô Kiều Mạch một cái chăn mà khó đến ? Chẳng còn cách nào, Kiều Mạch chỉ đành buồn thiu xuống lầu.
"Kiều Mạch, em Kiều Mạch ơi..." Hoàng Mai đang quầy bánh ngọt trò chuyện với đồng nghiệp thì ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy Kiều Mạch. Cô liền gọi một tiếng, thấy Kiều Mạch thấy thì tiếp tục gọi.
"Hả?" Kiều Mạch sực tỉnh gọi , lúc đầu tìm kiếm thì nét mặt vẫn còn ngơ ngác.
"Phì!" Hoàng Mai dáng vẻ ngốc nghếch của cô mà nhịn bật , "Chị gọi em mấy tiếng đấy, em đang nghĩ ngợi gì mà thất thần chuyên tâm thế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-33.html.]
"Ôi chao, chị Mai, lâu gặp ạ." Kiều Mạch bắt quả tang thì ngại ngùng, liền bước về phía Hoàng Mai.
" là lâu gặp thật mà, bao lâu nay em cũng chẳng qua thăm chị, bà nội Tráng Tráng thỉnh thoảng vẫn nhắc đến em đấy." Hoàng Mai chạm nhẹ trán Kiều Mạch, "Em đến mua đồ ?"
"Haha, cái chị Mai thể trách em , em định mua đồ xong thì sẽ qua nhà chị thăm chị, còn mang cho chị ít rau nữa. Ai dè, quên mất hôm nay chị , kịp qua nhà chị thì gặp chị ở đây ." Kiều Mạch quả thực là ý định như , cô mang một bó hẹ, định đem sang nhà Hoàng Mai, bất kể đồ ít nhiều, quan trọng là duy trì mối quan hệ. "Em mua ít bông, nhưng chị ở lầu năm nay huyện căn bản cấp phát bông về, haizz."
"Đi , về nhà chị, đúng trưa chị tan , qua nhà chị ăn cơm." Hoàng Mai chẳng thêm gì, kéo Kiều Mạch thẳng về nhà .
Mèo Dịch Truyện
"Chị ơi, ăn cơm thì cần , em mang cho chị một bó hẹ, chị đem về nhà nếm thử." Giờ nhà nào lương thực cũng quý như vàng, thường thì ai tùy tiện đến nhà khác ăn cơm cả.
"Gì mà cần, nhất định , nhà chị tuy giàu , nhưng cũng đến nỗi lo nổi cho em một bữa cơm. Bằng , bó hẹ đó em cũng cầm về , chúng cứ coi như quen ." Nói xong, cô cố ý nhăn mặt tỏ vẻ vui, Kiều Mạch hết cách. Chẳng còn lựa chọn nào, cuối cùng cô đành theo Hoàng Mai.
Đến nhà Hoàng Mai, Kiều Mạch đương nhiên đón tiếp nồng hậu. Tráng Tráng nhận cô , nhưng thằng bé nhớ rõ cái vị dưa hấu ăn đây, dù ăn xong gần hai tháng mà đến giờ vẫn nhớ mùi vị đó. Sau khi dưa hấu là do cô tặng, thằng bé lập tức cảm thấy cô là một... quả dưa hấu di động.
Bữa trưa hai món, một là đậu que khô hầm khoai tây, một là thịt xông khói hầm cà tím khô, món chính là cơm kê hấp. Vào thời đó, đây thực sự là một đãi ngộ thịnh soạn dành cho khách.
"Mạch Tử, giờ trời lạnh thế mà em vẫn mua hẹ tươi , chị lâu lắm ăn rau tươi." Hoàng Mai việc ở cửa hàng bách hóa mỗi ngày, việc mua đồ cũng tiện lợi, nhưng tháng Mười thì rau xanh dần dần còn cung cấp nữa, chủ yếu chỉ còn cải trắng và khoai tây.
" con, bó hẹ tươi thật đấy, giờ kiếm thế khó lắm." Bà Châu Thị bó hẹ cũng thấy lạ, bây giờ nhà nào nhà nấy đều sống dựa các loại rau khô phơi từ mùa hè, bà lâu lắm thấy rau tươi như .
Kiều Mạch nuốt miếng cơm trong miệng xuống, : "Bà ơi, chị Mai ơi, các bác ở ngoài đúng là mua , đây là cháu tự trồng ở nhà đấy ạ."
"Hẹ môi trường ẩm ướt mới mọc , nhiệt độ cũng đủ nữa. Mà nếu con trồng hẹ trong nhà thì còn ở kiểu gì nữa hả con?" Bà Châu Thị khá am hiểu về đặc tính của hẹ.
"Bà ơi, nhà cháu bây giờ chỉ một cháu thôi, còn một phòng trống. Cháu nghĩ để trống cũng phí, chi bằng gì đó, nên cháu trồng một ít hẹ trong phòng đó, nghĩ bụng bình thường thèm thì còn cái đổi khẩu vị. Đây là lứa hẹ đầu tiên, hôm qua cháu ăn thử một ít, thấy khá ngon. Thế là hôm nay xuống huyện, cháu mang cho các bác một ít."
Bà Châu Thị xong cũng hiểu , nhưng đứa trẻ quả thực vun vén cuộc sống, dù chỉ một mà vẫn nghĩ chuyện để , thật đáng khen.
"Phòng con trồng thì bao nhiêu mà, chắc là mang hết cho chúng chứ gì." Ông Lưu lão đầu hỏi một câu trúng ngay tim đen, bó hẹ đó nặng đến ba cân chứ, một căn phòng thì bao nhiêu chỗ.
Mà Kiều Mạch cũng đạt hiệu quả , cô tặng đồ cho khác, nhưng cũng thể để nghĩ cô thiếu thốn những thứ , mà là thông qua những chi tiết nhỏ để thể hiện sự coi trọng của cô đối với họ.
Kiều Mạch gãi đầu, : "Không ông, nhà cháu vẫn còn trồng mà, đợi lứa tiếp theo mọc cháu sẽ để dành cho ăn." Cô phủ nhận, tức là đúng là gần như mang hết cho họ . Ôi chao, đứa trẻ thật thà quá, lát nữa lúc về gói ghém ít đồ cho con bé mang mới .