Xuyên không đến Đông Bắc những năm sáu mươi - Chương 25: --- Học nghề

Cập nhật lúc: 2025-11-12 06:43:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chú thím, hai đang ăn cơm ạ.” Kiều Mạch nhà mà họ hề , cô lên tiếng chào .

 

“Ôi chao, Mạch Tử cháu đến đây, ăn cơm ?” Thím Hồ thấy Kiều Mạch thì ngạc nhiên, đó liền nhiệt tình dậy chào đón cô. Ông nhà bà thường xuyên mấy việc mộc cho , nên thím Hồ cũng quen việc tiếp khách .

 

“Cháu ăn ạ thím, thím đừng dậy, mau xuống ăn cơm , kẻo lát nữa cơm nguội mất. Cháu đến tìm chú việc, ở nhà cũng chẳng gì ngon, chỉ là hôm qua may mắn, bắt con thỏ, mang qua biếu hai nếm thử.” Chú Hồ và thím Hồ thấy thịt thỏ thì , nhưng lũ trẻ trong nhà thì , bát cơm đang ôm cũng yên, mắt chằm chằm miếng thịt thỏ, sợ nó chạy mất.

 

“Cháu đến thì cứ đến, mang quà cáp gì, lát nữa về cháu mang về . Cháu chú giúp gì ?” Chú Hồ nhân lúc thím Hồ đang tiếp chuyện ăn xong cơm. Người mang quà đến, thể thờ ơ với cô bé .

 

“Cháu thế chú Hồ ạ, cháu học chú vài hôm về cái nghề giá gỗ. Buồng phía đông nhà cháu dọn dẹp xong , cháu tính mấy cái giá để tiện đặt đồ đạc lên.” Kiều Mạch xuống ghế đẩu, đưa thịt thỏ cho thím Hồ.

 

“Việc khó, cháu đừng học gì, lát nữa chú cho cháu là , cháu cho chú yêu cầu cụ thể là .”

 

“Chú, cần chú cho cháu , đến lúc đó cháu thế nào còn tự nghĩ nữa, chi bằng cháu cách giá về tự mày mò. Với gỗ cháu tích góp cũng đủ, hì hì, cháu đang nghĩ đến việc đến học chú một chút tay nghề , như cháu về nhà tự từng chút một là . Chỉ là chú tiện dạy cháu ạ.” Kiều Mạch lo lắng rằng thời dễ dàng truyền nghề ngoài, mặc dù việc cô giá kệ gì đó là kỹ thuật phức tạp, nhưng cho cùng thì vẫn học mới chứ?

 

Mèo Dịch Truyện

“Cái gì mà dạy , giá đơn giản. Ngày mai khi tan ca chú bàn cho , cháu cứ theo đến học. Nếu cháu cần chú thì mấy ngày cháu chịu khó mỗi ngày chạy qua đây một chuyến nhé.” Làm giá gỗ thì đàn ông trong làng hầu như ai cũng , cô bé trong nhà cũng chẳng ai, việc nhà đều tự , dạy một chút cũng chẳng ngại gì.

 

Nghe chú Hồ đồng ý, Kiều Mạch vui vẻ chuẩn cáo từ, thím Hồ cầm miếng thịt thỏ định nhét tay Kiều Mạch, Kiều Mạch ba chân bốn cẳng chạy mất, “Con bé , học cái giá thôi mà đáng gì đưa đồ chứ…” Thím Hồ miệng , nhưng trong lòng vẫn vui, lâu lắm cả nhà ăn thịt, giờ thể bồi bổ cho cả nhà, ít nhất cũng giải thèm.

 

Kiều Mạch chạy ngoài về nhà ngay, mà trực tiếp lấy nửa con thỏ còn đến nhà Kiều Cẩu Đản. Nhà bé thật sự nghèo, căn nhà cũ nát lắm , tường khói hun đen một mảng, nhưng của Kiều Cẩu Đản, Trương thị, tháo vát, sân quét dọn sạch sẽ, rau trồng cũng chăm sóc .

 

Khi Kiều Mạch thì Trương thị đang may đế giày cho Cẩu Đản, thằng bé chạy nhảy ngoài đường cả ngày nên giày mau hỏng lắm. Thấy Kiều Mạch đến bà cũng thấy lạ, dù Kiều Mạch bao giờ đến nhà bà, đợi Kiều Mạch rõ ý định xong, Trương thị thoải mái đồng ý.

 

“Cháu thật sự cảm ơn thím, nửa con thỏ thím cứ giữ ăn với Cẩu Đản nhé, đừng chê ít ạ.”

 

“Cháu bé , đan cái rổ thôi mà, đáng gì cháu mang đồ đến, mau mang về tự ăn …”

 

Cứ thế giằng co qua mãi đến sân, Cẩu Đản một bên . Kiều Mạch cầm lấy miếng thịt ném cho Cẩu Đản, sợ đến nỗi Cẩu Đản vội vàng chụp lấy. Khi Trương thị lấy miếng thịt từ tay Cẩu Đản thì Kiều Mạch chạy mất .

 

“Ai da, ngờ biếu quà còn như ăn trộm, chạy chậm một chút là bắt ngay.” Kiều Mạch về nhà lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-den-dong-bac-nhung-nam-sau-muoi/chuong-25-hoc-nghe.html.]

 

nữa, Kiều Mạch tốn tiền mà giải quyết hai việc, xem như xong chuyện trong lòng.

 

Vậy là trong tuần tiếp theo, Kiều Mạch tiên chạy đến nhà chú Hồ học cách giá gỗ, tiện thể cô cũng cả những chiếc hộp gỗ đơn giản. Sau đó cô chạy đến chỗ thím Trương học đan rổ, đan gùi, đan làn. Đương nhiên, cô dùng những cành gai dầu mà chặt núi ban ngày, thứ đó dẻo dai cực , thời các gia đình ở Đông Bắc nhà nào cũng dùng cành gai dầu để đan đồ dùng.

 

Ban đầu Kiều Mạch đan xiêu vẹo, nhưng vẫn dùng , cô cũng chê, dù cũng là để cất đồ trong gian riêng, xí thế nào miễn là dùng . Sau càng đan càng thuận tay, đến khi cô đan hảo một chiếc gùi thì thím Trương rằng cô thể nghề .

 

những đồ dùng tự đan, Kiều Mạch càng giống như một con ong chăm chỉ, mỗi ngày đều vườn rau hái rau, phần còn ăn hết thì chia cất từng chiếc rổ trong gian riêng. Giờ cô còn đan rổ mỗi tối nữa, mà núi sâu chặt mấy cây gỗ, mang về nhà chuẩn dựng giá đỡ. Nếu thì những chiếc rổ trong gian chỉ thể đặt đất, gian phía sẽ tận dụng . Đợi dựng xong giá đỡ, Kiều Mạch thể xếp chồng rổ lên, như gian riêng của cô thể chứa nhiều đồ hơn.

 

lúc Kiều Mạch đang như một con chuột hamster nhỏ chăm chỉ tích trữ đồ đạc, thì Kiều Tuyết, bạn thơ ấu mà giờ đây cô còn ưa và xem như dưng, tìm đến cô.

 

Ngày hôm đó chị dâu Tú Lan đến đưa bánh tráng cho Kiều Mạch. Bánh tráng là món ăn của vùng Sơn Đông, của Lưu Tú Lan là từ Sơn Đông vượt qua quan ải đến Đông Bắc sinh sống, nên Lưu Tú Lan cũng học nghề . Hôm nay bọn trẻ trong nhà thèm ăn bánh tráng nên ầm ĩ, chị liền tráng thêm một ít bánh, đưa cho Kiều Mạch mười cái.

 

Hai đang chuyện trong sân thì thấy Kiều Tuyết bước . Cô bé gọi Lưu Tú Lan một tiếng chị dâu, Lưu Tú Lan đáp lời, “Sao giờ cháu thời gian qua đây? Nghe cháu mốt là cháu xuất giá ?”

 

Thời đó, khi xuất giá con gái thường ngoài nữa, một là để giữ gìn nhan sắc cho trắng trẻo hơn, hai là cần chuẩn đồ cưới, chăn giày dép các thứ.

 

“Cháu định với Kiều Mạch một tiếng, mốt cháu cưới, thời gian qua uống chén rượu mừng .” Kiều Tuyết mặt ngoài vẫn là cô gái nhỏ nhút nhát đó.

 

Kiều Mạch xong, đứa bé đầu óc vấn đề thật nhỉ? Quan hệ giữa hai họ lắm ? Vẻ mặt cạn lời một nữa in hằn mặt Kiều Mạch, “Cảm ơn cô còn nhớ đến nhé, bận tối mắt tối mũi cả ngày, chắc thời gian qua .” Kiều Mạch chỉ thiếu nước trợn mắt lên.

 

“Nếu cô qua thì cố gắng qua nhé, hôm đó đồng nghiệp của đối tượng cũng mặt, cô cũng tìm điều kiện như đối tượng thì . Mốt nhé, đừng quên đấy, đây.” Kiều Tuyết thật lòng giới thiệu đối tượng cho Kiều Mạch ư? Đương nhiên là , cô chỉ đến khoe khoang rằng sắp kết hôn, hơn nữa đối tượng công việc định.

 

“Chậc chậc chậc, con bé thật sự đầu óc , còn trẻ như tìm cho nó một ông hai đời vợ, còn dẫn theo hai đứa con. Nhà nào đẩy con hố lửa chứ, mà tự nó cho là một mối hôn sự .” Thấy Kiều Tuyết khỏi cửa, Lưu Tú Lan nhịn lên tiếng than thở, chuyện của Kiều Tuyết cả làng ai cũng , đều mắng hai vợ chồng nhà đó gì, tìm cho con cái một gia đình như , là công nhân chính thức thì chứ? Sau còn nhiều chuyện lo lắm.

 

Kiều Mạch gật đầu đồng tình, đúng là như mà, bình thường ai mười sáu, mười bảy tuổi lấy ba mươi tuổi, bản thể sinh con, còn chạy nuôi con cho , đúng là bệnh.

 

Hai tiếp tục than thở về chuyện một lượt nữa, vẻ mặt chê bai của chị dâu Tú Lan Kiều Mạch khúc khích. Chưa hết , Lưu Tú Lan về nhà đó cằn nhằn một trận với Kiều Kiến Quân nữa.

 

 

Loading...