Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 98: Những tháng ngày bình yên ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:19:47
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã giải quyết xong !”
Vân Đinh kể sự việc một cách đơn giản.
“Khó quá, một cô giáo mà còn giúp học sinh giải quyết chuyện nhà, đây là cái kiểu chuyện gì chứ? Em cũng vẫn còn là một đứa trẻ con mà!”
“Cần chút thể diện , năm nay cô mười tám tuổi ? Có con cái lớn như ?” Dương Thanh Thanh khách khí .
“Chưa đến sinh nhật là đủ mười tám, vẫn còn là con nít, ? Cô ghen tỵ hả?”
“Trẻ con…”
“Không so chứ gì? Lêu lêu lêu…” Vân Đinh còn lè lưỡi trêu cô .
Ngày hôm , Triệu Hồng Thăng đến trường đúng giờ. Vân Đinh hỏi thăm tình hình, bé thì cũng yên tâm phần nào.
Thời gian cứ thế trôi trong những ngày tháng đấu trí đấu dũng với học sinh, nhanh đến mùa thu hoạch.
Lúc , thu hoạch vụ thu là chuyện quan trọng hàng đầu của cả làng, vì , trường học cũng nghỉ, tất cả đều xuống đồng tham gia gặt hái, thể chậm trễ một chút nào, lương thực là tính mạng.
Mùa thu hoạch năm nay thời tiết khá , mưa, cần vất vả việc thâu đêm như năm ngoái, nhưng một tháng thu hoạch, vẫn mệt đến rũ rời, nhưng điều bao gồm Vân Đinh, bí kíp riêng trong tay, cô đỡ hơn khác nhiều.
Thu hoạch vụ thu kết thúc, vẫn như thường lệ lên núi tìm sản vật núi rừng, tích trữ thêm đồ ăn cho mùa đông. Trường học tiếp tục lên lớp, lúc vẫn đến lúc nghỉ đông.
Mùa thu ở Hắc Long Giang, qua tiết Lập Thu, nhiệt độ bắt đầu giảm nhanh chóng, cứ như thể cái nóng còn sót của mùa hè kịp tan hết, cái lạnh của mùa thu vội vàng ập đến.
Lúc sáng sớm và chiều tối, mặt đất và cây cối sẽ phủ một lớp sương trắng mỏng, tựa như thiên nhiên khoác lên đại địa một tấm áo choàng pha lê trong suốt.
Mọi đều bắt đầu mặc áo bông mỏng, một đứa trẻ ở trường vẫn mặc áo đơn mỏng manh, còn cách nào khác, đều là do cái nghèo mà .
Các giáo viên còn cách nào khác, chỉ thể bảo các em đóng cửa khi lên lớp, để chúng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Các giáo viên một văn phòng nhỏ, lúc , Vân Đinh đang đung đưa đôi chân, tay cầm cốc men nhấp từng ngụm nước nóng.
Những giáo viên khác tiết cũng đang sách hoặc chuyện phiếm.
Hiệu trưởng bước , thấy cảnh tượng như .
“Ôi chao… Mọi đều rảnh rỗi cả ?”
“Hiệu trưởng, mới nghỉ một lát thôi mà ông gặp , lúc bận ông thấy .” Vân Đinh , cô sợ vị hiệu trưởng , nhưng những khác thì vẫn dè dặt.
Ôn Kính Chi khá thích tính cách của Vân Đinh như , gì nấy.
“Haha… Dạo lũ trẻ trong lớp vẫn chứ?”
“Tốt cũng …” Vân Đinh nước đôi.
“Ý cô là ?”
“Hiệu trưởng, thời tiết bắt đầu trở lạnh , nhiều đứa trẻ ở các đại đội khác buổi sáng mang lương khô học đến trưa ăn là đông cứng ngắc , đợi đến lúc lạnh hơn thì càng ăn nổi nữa, hơn nữa, chúng nó còn chẳng một ngụm nước nóng nào, thế thì , cơ thể chịu nổi!”
“ , hiệu trưởng, một đứa trẻ trong lớp chúng chỉ mặc một chiếc áo mỏng đến trường, lạnh đến run cầm cập.” Lý Thải Vân tiếp lời.
“Ừm, đây quả thực là một vấn đề, ý tưởng gì ?” Hiệu trưởng hỏi , nhưng ánh mắt hướng về phía Vân Đinh.
Ông bình thường thấy cô gái lanh lợi, nãy là cô đề xuất , chắc chắn là ý tưởng gì đó.
“Hiệu trưởng, nên xem xét việc dựng một nhà ăn nhỏ trong trường ạ? Buổi trưa các cháu mang cơm thể hâm nóng , đun chút nước nóng, lúc nào các cháu lạnh cũng thể uống một ngụm nước ấm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-98-nhung-thang-ngay-binh-yen.html.]
“Đây là một đề xuất . Vậy cần mời một phụ trách việc nhà ăn ? Nhà bếp cũng xây một căn phòng nữa. Việc tìm lãnh đạo để bàn bạc .”
Mèo con Kute
“Vâng, cháu sẽ chờ tin từ thầy ạ.”
Chuyện , Hiệu trưởng quả thực xin ý kiến của lãnh đạo công xã, dù , thuê thêm một và xây thêm một căn phòng đều tốn tiền, mà tiền tự bỏ túi , đương nhiên thể tự quyết định .
Tuy nhiên, Vân Đinh cảm thấy việc khó, lãnh đạo bên sẽ từ chối , chỉ là , việc sẽ tìm Đoạn Tinh Dã vị lãnh đạo nào khác nữa.
Đến ngày hôm khi thấy Đoạn Tinh Dã cùng Hiệu trưởng đến, cô liền đáp án.
Tên còn vẻ nghiêm túc khen ngợi cô một hồi mặt .
“Cô giáo Tiểu Vân trách nhiệm với các cháu học sinh, phát hiện vấn đề và đưa những đề xuất , đáng biểu dương và học hỏi, tiếp tục cố gắng nhé!”
Vân Đinh: “…”
Cô nên phát biểu cảm nghĩ khi khen ngợi nhỉ? Đoạn Tinh Dã biểu cảm nhỏ đổi ngừng của cô gái nhỏ, khóe môi khẽ cong, trong mắt thoáng qua ý , thể đoán suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ.
Lãnh đạo phê duyệt, nhà ăn nhanh chóng xây xong, đó chỉ là một căn nhà đất rộng rãi, giờ trưa các cháu về nhà thể hâm nóng cơm.
Người phụ trách nhà bếp hâm nóng cơm cho các cháu là một phụ nữ trong làng tên thím Hạnh Hoa. Chồng bà lên núi săn b.ắ.n gãy chân, trong nhà còn một bà chồng già yếu bệnh tật và hai đứa con, gia cảnh khó khăn. Đại đội trưởng đây là cố ý chiếu cố, những khác cũng ý kiến gì, dù một ít ý kiến cũng dám .
Thím Hạnh Hoa là một phụ nữ cần cù, chất phác, thích nhiều nhưng việc nhanh nhẹn.
Bà chỉ phụ trách việc đun nước hâm nóng cơm cho các cháu buổi trưa, nên lương, chỉ năm điểm công mỗi ngày.
Các thầy cô giáo thể ăn ở trường, vẫn để thím Hạnh Hoa nấu ăn, nhưng như sẽ phiếu trợ cấp, nên mấy thầy cô giáo đều là vẫn tự về nhà ăn.
Vân Đinh cũng thích ăn cơm tập thể, thơm ngon bằng cơm tự nấu chứ?
Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi qua.
Thời tiết cũng ngày càng lạnh hơn, cuối năm nay, ngoài việc chia lương thực, những con lợn của đại đội cũng trở thành đối tượng mà đang quan tâm.
Các thôn dân mỗi ngày đều lên chuồng lợn dạo một vòng, chỉ cần một cái là thỏa mãn thôi.
Mười bốn con lợn nuôi béo mỡ màng, lưng tròn vo, lông bờm trong ánh nắng ban mai lấp lánh vẻ khỏe mạnh, khi ủi lớp rơm lót trong chuồng, thể thấy rõ những thớ thịt săn chắc.
Con lợn nái già mập mạp nhất – đây là con lợn đại đội cố ý giữ để đẻ con, bụng lộ rõ hình, chẳng mấy chốc nữa là thể đẻ lứa mới.
Mười ba con còn đều là lợn béo lựa chọn kỹ càng, qua vài ngày nữa là thể nộp công, kéo trạm thực phẩm để đổi tiền và phiếu.
Khi tin tức lan truyền khắp đại đội, ống khói của các nhà đều nghi ngút hơn ngày thường. Các đàn ông nghỉ trưa ruộng, tính toán xong xuôi lợn nộp công, còn thể đổi bao nhiêu tiền mặt ở trạm thực phẩm công xã.
Mấy thím, mấy dì, khâu đế giày tán gẫu, là chuyện về lợn.
“Làng năm nay chắc đổi nhiều phiếu vải nhỉ? định đổi cho thằng cả nhà một cái áo mới, hai đứa nhỏ nhà áo là vá thôi.”
“Năm nay lợn nuôi , chừng thể chia thêm hai cân thịt, cho mấy đứa nhỏ giải tỏa cơn thèm.”
“Hy vọng đến lúc đó rút thăm trúng đầu, chọn miếng thịt mỡ lớn thì chiên khối mỡ đấy! Tóp mỡ còn thể gói bánh chẻo, ôi chao, , nước miếng sắp chảy .”
“Haha… bà thèm kìa.”
“Bà đừng bà thèm nha? Lần ăn thịt là lúc nào còn nhớ rõ nữa, haizz…”
Các phụ nữ cứ một câu, một câu, đều là những mong chờ về việc chia tiền chia thịt.