Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 74: --- Con hoẵng ngốc nghếch đáng yêu
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:19:23
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dì Diêu vốn trong làng, bà là từ nơi khác đến đây. Không ai bà đến từ , cũng vì tàn ma dại đến đây.
Ông nội của Tiểu Quân, Lý Phúc Lai, gặp bà đang ngất xỉu bên đường mang về. Sau đó, bà cứ thế mà ở chung sống.
Lý Phúc Lai tính tình thật thà chất phác, đối xử với dì Diêu, cũng hỏi han chuyện quá khứ của bà, hai cứ thế mà sống qua ngày.
dì Diêu sức khỏe , nhiều năm, mãi mới m.a.n.g t.h.a.i một đứa con, chính là cha của Tiểu Quân, Lý Chí Cường. Sau Lý Chí Cường lớn lên, mười mấy tuổi nhập ngũ.
Nhiều năm trở về một , hai ông bà già đều tưởng con trai mất, cú sốc nhận hề nhỏ, sức khỏe cũng ngày càng yếu .
Ai mà ngờ , sáu năm , Lý Chí Cường bế theo một bé trở về, hai ông bà già mừng đến phát .
ở bao lâu, để đứa bé rời .
Cho đến bây giờ, Tiểu Quân sáu tuổi , vẫn thấy về nào nữa.
Ông Lý chống đỡ nổi nữa, từ ba năm , để dì Diêu và Tiểu Quân nương tựa mà sống.
Dân làng đều đồng cảm với gia đình họ, ngày thường cũng chiếu cố họ nhiều, nhưng dù thế nào cũng thể chăm sóc chu đáo mặt.
Họ ở lâu, đều định về lấy ít đồ mang qua.
Vân Đinh lấy nửa cân đường đỏ, hai cân kê, đến nhà dì Diêu.
Khi cô đến, thấy dì Mai Hoa đang nhóm lửa, chắc là đang nấu gì đó.
"Dì Mai Hoa, dì đang nấu gì thế ạ?"
"Tiểu Vân tri thanh, cháu đến ? Đang nấu ít cháo gạo nóng hổi cho họ đây, y sĩ chân đất đang khám bệnh ở trong đấy!"
"Vâng, cháu mang đến ít đường đỏ và kê. Cháo kê cũng cho dày, thích hợp cho già và trẻ con ạ."
"Tiểu Vân tri thanh, cháu lòng quá, đúng là đứa bé ngoan."
Vân Đinh nhà, nhét hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cho Tiểu Quân. Thằng bé bướng bỉnh chịu nhận, mãi đến khi Vân Đinh bóc vỏ kẹo, lợi dụng lúc nó chú ý mà nhét miệng nó.
Tiểu Quân mắt rơm rớm cô, khiến cô tự nhiên. "Ngoan nào~ Chị cho thì em cứ ăn , còn hai viên nữa, em cất , đợi đến khi bà khỏi bệnh, em với bà mỗi một viên, ?"
"Cảm ơn chị ạ..."
Tiểu Quân lí nhí cảm ơn, trong lòng thấy ấm áp lạ thường. Vân Đinh hề , viên kẹo cô bé cho hôm nay ngọt ngào cả cuộc đời Tiểu Quân.
Bà Diêu chỉ cảm lạnh thông thường, khi uống t.h.u.ố.c và chăm sóc chu đáo thì bệnh tình nhanh chóng thuyên giảm.
Bà con dân làng chất đầy củi sân nhà họ, đủ cho hai bà cháu dùng qua mùa đông .
Hai bà cháu đều cảm động, ngừng cảm ơn . Tiểu Quân càng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định báo đáp những giúp đỡ gia đình .
Thời tiết càng ngày càng lạnh, những gia đình nhặt đủ củi khô ngày nào cũng lên núi nhặt củi, thậm chí nhà còn chạy sang ngọn núi bên cạnh.
Vân Đinh tìm một thời điểm, một lên núi. Lần mục đích của cô là sâu trong núi, tiện thể xem cây dẻ năm ngoái quả thế nào. Cô định trực tiếp nhổ cả gốc mang gian để trồng, dù thì nơi thâm sơn cùng cốc cũng chẳng ai dám hái.
Cô dám sâu trong núi là vì gian, nếu thì cô cũng chẳng liều lĩnh đến .
Theo trí nhớ, cô nhanh chóng tìm thấy cây dẻ. Dẻ rừng ở đây tuy quả nhỏ nhưng hương vị thì ngon.
Cô trực tiếp nhổ cả gốc cây dẻ gian.
Mèo con Kute
Vân Đinh nắm chặt một cây gậy gỗ trong tay, mắt như -đa quét khắp bốn phía — bỗng nhiên, bước chân cô khựng , chỉ thấy một gốc thông già, mấy cụm nấm phỉ mập mạp đang đội những chiếc ô nhỏ màu nâu, nhô đầu lên giữa đám lá khô, bên cạnh còn ẩn vài bụi sơn tra đỏ rực, mỗi quả căng mọng như những chiếc lồng đèn nhỏ.
Nấm phỉ thì cô bao giờ chê nhiều, ăn hết thể phơi khô cất .
Trong lòng cô mừng rỡ, vội vàng xổm xuống cẩn thận hái. Vừa cho nấm giỏ mây, khóe mắt liếc thấy một cây to lớn cách đó xa, Vân Đinh bỗng nhiên nín thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-74-con-hoang-ngoc-nghech-dang-yeu.html.]
Chỉ thấy giữa kẽ nứt của lớp vỏ cây lốm đốm, rõ ràng một vật thể kẹt . Thoạt giống một đóa nấm khổng lồ, nhưng kỹ , tim cô bỗng đập loạn xạ — đó là một cây linh chi!
Nó to bằng bàn tay, mép mũ nấm hình lượn sóng mềm mại, bề mặt đỏ bóng, như phủ một lớp sáp, nhưng mang vẻ lấp lánh ấm áp tự nhiên, mép còn viền một đường ánh vàng nhạt, tựa như sương sớm thấm đẫm, toát lên chất ngọc.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là, cách đó xa về phía chéo, một đóa linh chi nhỏ hơn một chút ẩn trong rêu xanh, màu sắc nhạt hơn đôi chút, nhưng hình dáng cũng đầy đặn, các ống nấm mũ nấm dày đặc và đều tăm tắp.
"Oa... đúng là nhặt báu vật , ha ha..."
Sợ để giỏ mây sẽ hỏng, cô cẩn thận đặt nó gian.
"Xì... xì..."
Vân Đinh bỗng nhiên dựng tóc gáy, đầu , suýt chút nữa thì sợ đến mức tắt thở tại chỗ.
"A..." một tiếng, cô nhanh chóng trốn gian.
Tim đập thình thịch, rắn... cô sợ nhất, mà là một con mãng xà lớn như .
Cô quá sơ ý , vùng thâm sơn vốn dĩ dã thú lui tới, huống hồ vẫn những thứ đều động vật canh giữ. Lần gặp nhân sâm thấy gì, nên cô để tâm. May mà cô né đủ nhanh, nếu chẳng con mãng xà lớn nuốt chửng ?
Trong gian, cô ngoài, con mãng xà lớn vẫn đang ngó nghiêng khắp nơi, chắc là tò mò, một lớn thế ? Sao biến mất nhỉ?
Vân Đinh nhất thời dám ngoài, đành ở trong gian một lát tính.
Gặm một quả táo cho trấn tĩnh...
Khoảng nửa tiếng , cô liếc ngoài, thấy con rắn lớn nữa, cô liền nhanh chóng và rời khỏi nơi đó thật nhanh.
Vân Đinh sâu hơn, những bất ngờ nối tiếp .
Trên cây đoạn to lớn, treo lủng lẳng mấy chùm mộc nhĩ màu xám đen, mập ú như lòng bàn tay; sườn dốc cạnh mấy bụi cây gió quật ngã, ẩn một ổ trứng gà rừng tròn xoe, trắng muốt gọn trong ổ cỏ; điều khiến cô phấn khích nhất là, trong một khe đá khuất nắng, cô tìm thấy mấy cây đảng sâm lá xanh biếc, rễ cọc cắm sâu đất, là thứ tuổi đời nhỏ.
Thu! Thu hết! Thu hết cả.
Gà rừng, thỏ rừng nhảy nhót mắt, cô cũng thu luôn cả.
Vân Đinh đang thích thú lót cỏ mềm giỏ mây thì bỗng thấy tiếng "xào xạc" từ phía , giống như tiếng bước chân của thứ gì đó dẫm lên lá khô.
Tay Vân Đinh siết chặt, trong lòng thầm mắng, "Không chứ? Vận may của ?" Cô theo bản năng vớ lấy cây gậy , tim "thình thịch" đập mạnh — trong chốn thâm sơn , đừng gặp gấu mù heo rừng, nhưng mà thứ cô sợ nhất vẫn là con mãng xà !
khi rõ cảnh tượng mắt, cô ngây .
Từ phía bụi cây cách đó vài bước, một cái đầu tròn xoe ló , đỉnh đầu nhú hai cái sừng nhỏ cụt ngủn, đôi mắt đen láy như hạt nho mở tròn xoe, đang ngốc nghếch chằm chằm cô. Toàn con vật phủ lông màu nâu nhạt, m.ô.n.g một chùm lông trắng, lúc nó đang nghiêng đầu, như thể đang tò mò xem cây gậy gỗ trong tay cô là thứ đồ chơi mới lạ gì.
Là hoẵng ngốc!
Vân Đinh thở phào nhẹ nhõm thì thấy con vật nhỏ đó những chạy mà còn nhảy chồm lên hai bước, hai chân thăm dò bới đất, trong cổ họng phát tiếng "hừ hừ" nhẹ, hệt như một đứa trẻ tò mò chạy đến xem náo nhiệt.
Cô nhịn , danh tiếng của loài quả nhiên sai chút nào. Cô cố ý xê dịch cây gậy trong tay sang một bên, con hoẵng mắt cũng theo đó mà xoay, thậm chí còn tiến thêm một bước, cho đến khi chỉ còn cách cô ba bốn bước chân, nó mới chợt như nhớ điều gì đó, bất ngờ nhảy lùi một cái, chùm lông trắng m.ô.n.g xù , trông như một đóa bồ công bồng bềnh.
nó cũng chỉ nhảy lùi một chút, yên tại chỗ, tiếp tục chằm chằm cô, như thể đang : "Người , động đậy nữa?"
Không dám kinh động nó, cô khẽ lùi nửa bước. Ai ngờ động đậy, con hoẵng ngốc càng hăng, nó vung đôi chân ngắn cũn theo hai bước, cái mũi còn hít hà khí, chắc là ngửi thấy mùi trái cây rừng trong giỏ mây của cô .
"Đồ tinh quái nhỏ, còn ham ăn nữa chứ." Vân Đinh trong lòng nở hoa, thời buổi mà gặp một con vật đáng yêu đến , đúng là niềm vui bất ngờ. Cô thò tay giỏ mây lấy một quả nho rừng chín hẳn, nhẹ nhàng ném sang bên cạnh.
Con hoẵng giật , nhảy bật xa nửa mét, thấy quả nho động đậy, nó mới cẩn thận tiến gần, dùng mũi đẩy đẩy, do dự một lát, ngậm lấy nhai nhai, cái đuôi thậm chí còn khẽ vẫy vẫy.
Vân Đinh mà lòng mềm nhũn, cũng dám trêu chọc nó nữa, sợ thật sự nó hoảng sợ, liền từ từ lùi . Đi một đoạn khá xa, cô đầu , con vật nhỏ vẫn nguyên tại chỗ, như một cục bông nhỏ mắc kẹt trong rừng, ngốc nghếch về phía cô.
"Thôi , nể tình mày đáng yêu thế , tha cho mày một mạng..."