Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 50: Tiếng Súng ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:18:50
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Qua Tết, những ngày đông nhàn rỗi cũng kết thúc.
Mọi đều bắt đầu , chuẩn cho vụ xuân cày cấy.
Sau khi rã đông, tiên san phẳng đất đai, dọn dẹp các vật tạp nham ruộng, kiểm tra và sửa chữa nông cụ (như cày, bừa, cuốc), chuẩn cho việc gieo trồng.
Phân bón nông nghiệp tích trữ trong mùa đông (như phân gia súc, phân ủ rơm rạ) lúc vận chuyển đồng, đảm bảo độ màu mỡ của đất, nhưng công việc hầu hết là do các đồng chí nam giới đảm nhiệm.
Vân Đinh phân công dọn dẹp các vật tạp nham ruộng, công việc cô thể chấp nhận. Sau một thời gian dài nghỉ đông, nhiều việc đều kịp thích nghi.
Tuy nhiên, Vân Đinh thì vẫn , cô vẫn luôn kiên trì rèn luyện, khi nghỉ đông cũng lì mãi, nên giờ thích nghi nhanh.
Buổi trưa tan ca, thấy đại đội trưởng dẫn theo một nhóm , ai nấy đều tò mò ngó.
Vân Đinh trong lòng nặng trĩu, đoán , những hẳn là những hạ phóng. Hai cụ già phía trông tiều tụy, thời đại , những chuyện, thật sự khiến vô cùng phẫn nộ.
Dương Thanh Thanh trong lòng cũng hiểu rõ, đây là những hạ phóng, cô thoáng qua rời .
Có hóng chuyện hỏi: “Đại đội trưởng, những là ai ?”
“Những đều là nhân viên hạ phóng, đến đây để cải tạo lao động. nhé, đại đội chúng học theo những nơi khác, cái kiểu giày vò đến c.h.ế.t . Mọi cứ việc của là , giải tán , về thôi!”
“Thì là bọn 'lão cửu' thối tha…”
“Trông cũng đáng thương thật…”
Dân làng xì xào bàn tán, nhà họ Thẩm cúi đầu im lặng gì.
Đại đội trưởng sắp xếp vài thanh niên khỏe mạnh sửa sang căn nhà cạnh chuồng bò, dẫn nhà họ Thẩm về phía chuồng bò.
Mọi đều về nhà nghỉ ngơi ăn cơm , ai xen chuyện của khác. Đi còn đủ mệt ? Đâu rảnh rỗi mà quản chuyện bao đồng?
Có thể , việc nhà họ Thẩm thể đến đại đội Hướng Dương là một sự may mắn trong bất hạnh. Thứ nhất, đại đội trưởng là chính trực lương thiện như , sẽ cho phép dân làng đấu tố khác, họ sẽ bớt chịu nhiều khổ sở. Nếu , ở các đại đội khác, một ngày lôi đấu tố mấy , đó là sự giày vò cả về tinh thần lẫn thể xác.
Những hạ phóng vốn dĩ gì, cái sai là do một chính sách tư tưởng của thời đại .
Vân Đinh trở về tiểu viện, tiên là múc nước rửa mặt rửa tay, mới bắt đầu nấu cơm.
Lúc cô xem cuốn sách ở hậu thế lâu , nên nhiều tình tiết cô còn nhớ rõ. Hơn nữa, vì lý do của cô, dường như nhiều chuyện lệch khỏi cốt truyện gốc.
Đợt hạ phóng , cô ấn tượng gì mấy, chỉ khi minh oan, mới họ là quan chức lớn ở Kinh thành.
chuyện liên quan gì đến cô, tuy cô đồng cảm, nhưng cũng chẳng thể gì , cứ lo cho bản !
Cô đơn giản nấu một bát mì, món gì quá phức tạp, thêm chút sốt nấm thịt và ớt, thơm lừng, cô thể ăn sạch một bát tô lớn trong một .
Khi Dương Thanh Thanh đầu thấy cô ăn nhiều như , ánh mắt phức tạp cô, Vân Đinh vẫn điềm tĩnh, hề cảm thấy ngượng ngùng, ăn là phúc mà!
Ăn trưa xong, cô xem đồng hồ, còn hai tiếng nữa mới đến giờ lên ca, cô định lên sườn núi kiếm chút rau dại, giờ đang đầu xuân, núi nhiều đồ lắm.
Đến chân núi, ít trẻ con đang đào rau dại.
Thấy cô, chúng đều chào hỏi, "Chị Tiểu Vân..."
"Ấy... ngoan lắm, các cháu đều đào rau dại ? đừng sâu trong núi nhé."
Vân Đinh dặn dò chúng một hồi lên núi.
Hiện giờ, cùng với việc dị năng hệ mộc nâng cấp, cô rừng là thể cảm nhận sự tồn tại của tất cả cây cối và động vật xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-50-tieng-sung.html.]
Một mùa đông qua, nhiều gà rừng thỏ rừng kiếm ăn, , Vân Đinh thu hoạch một mẻ, trực tiếp cho gian.
Dọc đường cô thu hoạch ít các loại rau dại tươi ngon, rau bồ công , rau diếp dại, rau cải bẹ.
"Này... tối nay ăn sủi cảo rau cải bẹ..."
Nấm phỉ, nấm thông, nấm dầu, nấm hoàng yến, cô cứ thế thu hoạch ngừng, cái nào nhỏ thì dùng dị năng thúc lớn, ba lô đầy thì ném gian.
Đừng hỏi cô mà nhiều loại đến , ăn thịt lợn chẳng lẽ thấy lợn chạy ? Hơn nữa, cô dị năng hệ mộc, loại thực vật nào độc độc cô đều thể cảm nhận .
"Ơ... đây chẳng là Bát Lý Hương trong truyền thuyết ?"
Bát Lý Hương còn gọi là nấm gan bò nếp nhăn, là một trong những loại nấm ngon và xuất hiện sớm nhất ở Đông Bắc, khi trưởng thành kích thước khá lớn, lúc tươi mùi thơm đặc trưng, xào ăn thì mềm mượt, vị tươi ngon.
Dùng để xào thịt thì ngon.
Vân Đinh đang bận rộn vui vẻ, đột nhiên "Ầm..." một tiếng, khiến cô giật loạng choạng.
Vân Đinh nhúc nhích tai, lắng kỹ thì còn nữa, cô khẳng định, tiếng là tiếng súng, xem , núi thể ở lâu, cô nhanh chóng chuồn thôi.
Dọc đường xuống núi, ở chân núi cô gặp Đại đội trưởng dẫn theo mấy đàn ông khỏe mạnh đang chuẩn lên núi.
"Chú đội trưởng, các chú ?"
"Tiểu Vân tri thanh, cháu từ núi xuống ? Có gặp ai ?" Đại đội trưởng vội vàng hỏi.
"Cháu thấy ai cả, nhưng cháu thấy tiếng súng, nên cháu dám nán lâu, vội vàng xuống núi ạ."
Mèo con Kute
"Ừ, đúng là nguy hiểm, cháu về nhanh ! Mấy ngày tới đừng lên núi nữa."
"Chú đội trưởng, tiếng s.ú.n.g , các chú đừng vội vàng lên đó, là nào, vạn nhất họ đông súng, các chú thương thì ? Hay là báo công an ạ!" Vân Đinh vốn xen chuyện bao đồng, chỉ là bình thường Đại đội trưởng và thím Mai Hoa cả nhà đều khá chăm sóc cô, cô lưỡng lự một chút, vẫn khuyên nhủ.
Thời , s.ú.n.g hoặc là quân nhân, hoặc là đặc vụ, quân nhân thì thường b.ắ.n loạn, tiếng s.ú.n.g chắc chắn là nguy hiểm xuất hiện.
Mấy đàn ông khỏe mạnh Vân Đinh , mặt cũng lộ vẻ do dự, nhao nhao về phía Đại đội trưởng, "Đại đội trưởng, ông xem..."
Đại đội trưởng nghĩ một lát, : "Về thôi! sẽ chạy một chuyến lên trấn."
Vân Đinh thở phào nhẹ nhõm, cô mơ hồ nhớ một đoạn cốt truyện trong cuốn sách gốc, dường như đoạn , chính là trong thôn thấy tiếng s.ú.n.g núi, Đại đội trưởng dẫn theo mấy đàn ông khỏe mạnh cùng lên núi kiểm tra, gặp đặc vụ, mấy cùng Đại đội trưởng đều đặc vụ g.i.ế.c c.h.ế.t, Đại đội trưởng may mắn c.h.ế.t, nhưng chân cũng s.ú.n.g b.ắ.n trúng, thành tàn phế, nhà của những đàn ông khỏe mạnh đều đến gây rối, đòi Đại đội trưởng bồi thường, Đại đội trưởng cũng vì thế mà áy náy suy sụp thôi.
Diễn biến đó thế nào thì Vân Đinh tài nào nhớ nữa, nhưng, bấy nhiêu đây cũng là trọng điểm , nếu thật sự như trong cốt truyện, hậu quả sẽ khôn lường.
"Tiểu Vân tri thanh, nhớ kỹ, mấy ngày đừng lên núi nữa, lát nữa cũng sẽ thông báo cho trong thôn."
"Vâng, cháu , chú đội trưởng, chú nhanh báo công an ạ!"
Vân Đinh họ xa, lúc mới về tiểu viện.
"Vân tri thanh, cô lên núi ?" Chu Dương thấy ba lô của cô đầy rau dại và hai con gà rừng, thuận miệng hỏi.
"Ừ, thì gì đồ ăn..." Vân Đinh khúc khích .
"Tối nay tan ca rủ Lục cùng kiếm chút con mồi về thêm món."
"Thôi , mấy ngày đừng lên núi nữa, núi tiếng súng, Đại đội trưởng mấy ngày đừng , ông báo công an ."
"Cái gì? Tiếng súng?" Chu Dương nâng cao giọng điệu, Nghiêm Tranh đang ngang qua dừng một chút, ai chú ý đến sự bất thường của .