Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 151: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giao dịch ở Thượng Hải
Mèo con Kute
Trong nhà kho bỏ hoang ở bến tàu cũ Thượng Hải, mùi ẩm mốc hòa với nước biển ẩm ướt xộc thẳng mặt.
Vân Đinh kéo cao cổ áo khoác, – đây là địa bàn của đại ca chợ đen "Hải Thúc", cũng là nơi bí mật gần nhà khách họ ở nhất và phù hợp nhất để lấy hàng mà cô thể tìm .
Đây là thông tin cô thăm dò trong thời gian hạn.
Vân Đinh, khi họ đến, sớm lấy gạo, bột mì và trái cây cần giao dịch từ gian , xếp gọn gàng.
Không lâu , đại ca chợ đen "Hải Thúc" dẫn đến.
"Chị đại, hàng ở ?"
"Ở trong đó, kiểm tra hàng ! Kiểm xong thì thanh toán theo giá thỏa thuận, đang vội." Vân Đinh lùi hai bước, hiệu cho ông kiểm hàng, liếc đồng hồ, cô rời trong vòng hai mươi phút.
Mấy tên thủ hạ của Hải Thúc xông lên kiểm tra lương thực và trái cây, những hạt gạo căng tròn, bột mì mịn màng, và những quả trái cây còn đọng sương sớm khiến mấy gã đàn ông vạm vỡ đều biến sắc.
Chúng hiệu cho Hải Thúc, Hải Thúc lập tức thẳng dậy, Vân Đinh bằng ánh mắt thêm vài phần kiêng dè: "Chị đại cao tay, bái phục."
Vào thời điểm mà thể kiếm hàng như , chắc chắn bình thường.
"Quá khen , cũng chỉ theo đại ca chúng kiếm miếng cơm thôi."
"Đây là tiền hàng, cô đếm xem, hy vọng hàng cô còn nhớ đến tiểu ."
Vân Đinh trong lòng cảm thấy ghê tởm, cô gì em trai già như .
"Chắc chắn ."
Giao dịch tiền mặt đầy năm phút, Vân Đinh lợi dụng lúc nhét tiền túi khéo léo bỏ tiền đếm gian: "Vậy đây."
Lời còn dứt, cô nhanh chóng về phía cửa nhà kho và rời .
"Đại ca, cần ..." Tên thủ hạ một động tác cắt cổ.
Hải Thúc đầu trọc cốc đầu tên thủ hạ một cái: "Sống chán ? Người thể yên tâm bán nhiều hàng như sẽ là đơn giản ?"
Những điều Vân Đinh đều , cho dù , cô cũng sợ, khi giao dịch cô nghĩ đến khả năng và đối sách.
Vẫn như cũ dùng dị năng cảm nhận một chút, ai theo dõi, lúc mới yên tâm, tìm một chỗ về gian đổi trang phục ban đầu.
Nhanh chân nhanh tay, cuối cùng cũng kịp đến.
"Ôi chao... Vân Đinh, em ? Sắp xuất phát ga tàu ." Cô giáo phụ trách dẫn đoàn lo lắng .
"Xin cô, em mải dạo nên quên mất thời gian ạ."
"Được , nhanh lên, thu dọn một chút, thôi."
Chuyến Thượng Hải , tâm trạng Vân Đinh khá .
Vì giao dịch xong là rời ngay, nên cô mạnh dạn thanh lý hết vật tư trong gian, một lúc kiếm hơn bảy nghìn tệ.
Lại còn "ôm" nhiều đồng hồ như , đến khi về nhà ăn Tết, là một khoản thu nhập nữa, nghĩ thôi thấy vui sướng .
Chỉ tiếc là quạt điện chỉ kiếm hai chiếc, ít quá.
Thượng Hải hổ danh gọi là "ma đô" (thành phố ma thuật), Thượng Hải năm 1978, quả nhiên lộ dấu hiệu nới lỏng cả Kinh Thành, phiếu tem vẫn rút khỏi thị trường, nhưng một mặt hàng khan hiếm lặng lẽ nới lỏng hạn ngạch.
Xem , tìm cơ hội đến thêm nữa.
Về đến ký túc xá, liền nhận sự chào đón nồng nhiệt của Tiểu Đóa.
"Dì xinh , lâu gặp, Tiểu Đóa nhớ dì lắm, dì ăn kẹo , bà ngoại mua cho con đấy."
Tiểu Đóa ông bà ngoại đón về ở một thời gian mới , quả thực là lâu gặp Vân Đinh, mấy hôm bé về , may, Vân Đinh Thượng Hải giao lưu học tập.
"Ôi chao... Tiểu Đóa ngoan quá, một thời gian gặp, xinh hơn, miệng còn ngọt hơn nữa, dì xem, con lén ăn kẹo ?"
Hạng Lệ một lớn một nhỏ ôm trêu chọc, cũng ghen tị, mà buồn nhắc nhở: "Tiểu Đóa, con để dì nghỉ ngơi một chút , thì dì mệt đấy."
"Không , dì , Tiểu Đóa, đây, dì mang cho con hai chiếc kẹp tóc xinh ."
Vân Đinh lấy một cặp kẹp tóc nhựa hình trái tim màu hồng từ trong túi: "Đinh đinh đinh... mau xem, ?"
Tiểu Đóa mắt sáng rực: "Đẹp quá..."
Mặc dù thích, nhưng Tiểu Đóa vẫn về phía , Hạng Lệ gật đầu, bé mới vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn dì xinh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-151.html.]
"Vân Đinh, để em tốn tiền , lúc nào cũng mua đồ cho con bé."
"Không đáng bao nhiêu tiền , cần để ý."
Mấy chiếc kẹp tóc xinh xắn cô mua ít, đến khi về nhà cũng thể tặng cho các cháu gái của .
"Vân Đinh, thế nào? Thượng Hải vui ?" Lưu Quyên hỏi.
"Thế thì cô nên hỏi , mà nên hỏi Tô Hiểu Mai chứ? Cô là Thượng Hải chính gốc mà."
"Tuy là Thượng Hải, nhưng cũng chỉ là ở một vùng nhỏ của Thượng Hải thôi, cũng rõ." Tô Hiểu Mai tiếc nuối .
Cô thực chơi khắp nơi, nhưng tiếc là kinh tế cho phép.
"Thế thì mới một chuyến, càng rõ hơn nữa, chỉ vội vàng dạo một vòng trung tâm thương mại thôi, kịp ngắm nghía cho tử tế."
"Vậy cô xem, trung tâm thương mại bên đó và bên Kinh Thành gì khác ?" Triệu Hồng cũng tham gia câu chuyện.
"Nếu là khác , thì đó là, một mặt hàng khan hiếm, cung cấp cần phiếu tem."
"Oa... thật giả ?" Lưu Quyên kinh ngạc kêu lên.
Ngay cả Hứa Khiết, vốn mấy hứng thú, cũng lập tức sang, chờ Vân Đinh trả lời.
"Đương nhiên , đồng hồ, áo sơ mi tergal, khăn quàng cổ, găng tay, đều cần phiếu, còn cả dây buộc tóc, kẹp tóc nữa, chỉ sợ mấy đủ tiền thôi."
Vừa xong, mấy liền chằm chằm Vân Đinh.
Vân Đinh chút dự cảm lành: "Mấy gì ?"
"He he... Vân Đinh, cô chắc chắn mang về ít đúng ? Có thể cho chúng xem ?" Lưu Quyên hì hì tiến gần.
Vân Đinh sớm chuẩn , trong túi đựng bao nhiêu, chỉ mấy chiếc khăn quàng cổ, khăn lụa và một vài chiếc kẹp tóc.
" nhiều tiền, chỉ mang một ít, mấy xem !"
Vân Đinh lấy đồ trong túi .
"Oa, chiếc khăn quàng đỏ quá."
"Khăn lụa nhiều màu sắc thế? Thật tươi tắn."
"Kẹp tóc cũng , hợp với lứa tuổi chúng ."
"Vân Đinh, thể ..." Mấy cô đầy mong chờ.
"Được thôi, mấy chọn !"
"Tuyệt vời quá, Vân Đinh, cô là bạn cùng phòng nhất đời, chiếc khăn quàng đỏ và cặp kẹp tóc ." Tô Hiểu Mai hớn hở .
" chiếc màu xanh nhạt ." Lưu Quyên cũng chọn một chiếc.
Triệu Hồng chọn một chiếc khăn lụa.
Hứa Khiết chọn một chiếc khăn quàng màu hồng và một chiếc khăn lụa kẻ caro, kẹp tóc cũng lấy một cặp.
"Hạng Lệ, cô lấy ?"
" thì thôi." Cô quen tiết kiệm .
Tiểu Đóa chọn một chiếc màu kaki đưa qua: "Mẹ cái ." Giọng bé kiên định.
"Thôi ! Con gái chọn, thì lấy chiếc ."
Vân Đinh trực tiếp bán cho họ với giá gốc, khăn quàng cổ là hai tệ một chiếc, khăn lụa một tệ, kẹp tóc một hào.
Tô Hiểu Mai cầm khăn quàng đeo lên, cứ thế soi gương nhỏ của , điệu đà vô cùng.
"Đủ , đừng soi nữa." Triệu Hồng trêu cô .
"Cũng đối tượng , thế gì?"
“Cô gì ? Chính vì đối tượng nên mới ăn diện, chứ thì mà tìm đối tượng?”
“Đừng để đến lúc thu hút cái khoa Ngữ văn chuyên thơ tình, cô sẽ cái mà chịu cho xem.”
“Haha...”